Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:20:25
Lượt xem: 140

Xuân Phong thấy Trần Thanh Thư đứng chờ ở phía sau, nghĩ là hắn đang muốn rửa mặt, tắm rửa buổi sáng, liền cười nói. Trần Thanh Thư đang thẫn thờ nhìn Xuân Phong, nghe cô nói chuyện, chợt bừng tỉnh, đỏ mặt: “Thôi, ta dùng nước lạnh được rồi. Thời tiết này dùng nước lạnh sẽ dễ chịu hơn.”

“Tất nhiên là sẽ làm cho ta dễ chịu hơn. Sao trên đời lại có người xinh đẹp, lại thông minh như thế chứ. Cô ấy không thận trọng, thanh cao, tinh tế như tiểu thư nhà giàu, nhưng cũng không thô lỗ như những phụ nữ nông thôn khác. Ở cô toát ra sự tao nhã, tinh tế một cách tự nhiên. Cô sống cuộc sống thong dong, thoải mái, không có giả dối, sự điềm đạm này không phải cô gái nông thôn nào cũng có được”, Thanh Thư thầm nghĩ. Đây chính là Xuân Phong trong cảm nhận của Trần Thanh Thư, cũng là hình tượng người phụ nữ mà hắn từng tưởng tượng. Trần Thanh Thư ngày càng tò mò về Xuân Phong. Người phụ nữ này có bao nhiêu bí mật, còn có bao nhiêu điều kỳ diệu quanh cô đây. Đầu tiên là y thuật thâm sâu, lại có kiến thức và sự sáng tạo không ngờ. Mùa đông lạnh giá, cô có thể trồng ra một vườn rau tươi, lại dẫn dắt thôn dân trồng ra một ruộng dưa hấu lớn như vậy. Tất cả những điều này đều làm cho Trần Thanh Thư kinh diễm. Nhưng anh không ngờ tới là sau này Xuân Phong sẽ càng làm anh ngạc nhiên hơn nữa.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Xuân Phong không để ý đến sự thất thần của Trần Thanh Thư, quay người đi vào nhà chuẩn bị bữa sáng.

Ăn sáng xong, nhân dịp mọi người đoàn tụ, Xuân Phong dự định tổ chức buổi tiệc thịt nướng cho mọi người, nên quyết định lên núi xem có thu hoạch được gì không. Huynh muội Trần Thanh Thư sau khi biết dự định của cô thì đều muốn đi cùng. Trần Thanh Thư được Trần lão gia thuê võ sư dạy võ, vì vậy hắn biết một ít võ công, quyết định đi theo để bảo vệ Xuân Phong. Còn Trần Lam Lam, tất nhiên chỉ vì tò mò và muốn đi chơi. Thực tế, Xuân Phong cảm thấy tuy võ thuật của mình không giỏi bằng một số người ở đây, nhưng kỹ năng chiến đấu của cô vẫn khá tốt. Do Trần Thanh Thư không ngừng nài nỉ, mẹ cô cũng đề nghị cho hắn đi cùng, Xuân Phong cuối cùng cũng đồng ý cho hắn gia nhập đội hình. Còn Trần Lam Lam thì tất nhiên là bị Trần phu nhân bắt ở nhà!.

Xuân Phong cầm cung tên lên, đeo con d.a.o găm của Bách Lý Mặc Thần vào thắt lưng, nói với Trần Thanh Thư: “Trần đại ca, chúng ta đi thôi!”

Trần Thanh Thư ra xe ngựa lấy thanh kiếm của mình rồi đứng đợi cô. Xuân Phong mặc một bộ quần áo gọn gàng, búi tóc cao buộc gọn sau lưng, đeo cung tên, trông cô tràn đầy khí thế oai hùng, hiên ngang. Trần Thanh Thư không khỏi có chút tán thưởng, quả nhiên Xuân Phong luôn có khả năng làm người khác kinh ngạc. Vài tháng nữa, Xuân Phong sẽ bước sang tuổi 13, vóc dáng cô đã khá cao, dáng người cũng đã có nét nữ tính, ăn mặc kiểu này vừa có nét mềm mại, lại vẫn năng động, đầy sức sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-71.html.]

“Được rồi, đi thôi.” Trần Thanh Thư thu hồi ánh mắt, đáp lại Xuân Phong.

Cung tên của Xuân Phong là do cô đặc biệt chế tạo, cô đã làm quen với chiếc cung này. Hơn nữa, ở kiếp trước, cô cũng có tiếp xúc qua với bộ môn b.ắ.n cung, nên hiện tại kỹ năng của cô khá tốt. Lúc mới vào núi, đường đi khá bằng phẳng, cây cối thưa thớt, nên cảm giác hơi nóng. Tuy nhiên, càng đi vào, đường núi càng gồ ghề, tán cây dày đặc, đem đến cảm giác mát mẻ, thư thái. Ở đây có những cây cao chót vót, tán cây như có thể chạm vào mây, cảm giác như một cánh rừng nguyên sinh vậy. Đây cũng là lần đầu tiên Xuân Phong tiến vào sâu như vậy, dọc đường cô phát hiện rất nhiều thảo dược quý giá, không khỏi cảm thán trước sự kỳ diệu của thiên nhiên.

Ngay lúc Xuân Phong đang suy nghĩ, phía trước bỗng có tiếng xào xạc, giống như tiếng một con thú lớn đang di chuyển.

“Dừng lại! Im lặng.” Xuân Phong ra hiệu cho Trần Thanh Thư đang đứng cạnh. Lúc này, hắn cũng đã nghe được động tĩnh, dừng bước, đứng yên. Xuân Phong lặng lẽ lấy cây cung trên lưng xuống, căng một mũi tên lên, hướng về phía phát ra âm thanh. Trần Thanh Thư cũng nắm chặt thanh trường kiếm trong tay. Thực tế, trong đi săn, dùng cung tên vẫn thích hợp hơn. Nhưng Trần Thanh Thư chỉ định đến đây vãn cảnh, không nghĩ đến phải mang theo cung. Nhưng ở đây, chỉ cần có mang theo vũ khí cũng có thể bảo vệ bản thân tương đối tốt.

Ngay khi hai người Xuân Phong đang nín thở, tập trung, con thú đối diện dường như đã phát hiện ra điều khác thường, nói chính xác là nó đã ngửi thấy mùi lạ. Đột nhiên, nó dừng lại, như đang suy nghĩ gì đó. Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, 2 con thú lao về phía 2 người như những mũi tên. 2 người thấy thế, lùi lại, quay người nhảy ra chỗ khác. Trong lúc di chuyển, Xuân Phong phóng ra một mũi tên. Nhưng tốc độ của 2 con lợn rừng quá nhanh, mũi tên chỉ sượt qua cổ của 1 trong 2 con, hầu như không gây ra chút sát thương nào. Cô nhìn kỹ, xác định mục tiêu là 2 con lợn rừng lớn, mỗi con nặng chừng 200 cân, có ngà dài, cực kỳ hung dữ. Có lẽ trong lúc chúng đang ra ngoài tìm thức ăn, nhóm Xuân Phong đã tình cờ đi vào lãnh thổ của chúng. Do lãnh thổ bị xâm phạm, nhóm Xuân Phong bị coi là những kẻ xâm nhập, 2 con lợn lập tức phát động chế độ tấn công. 2 con thú thấy đòn tấn công đầu tiên không trúng mục tiêu, liền quay lại, chuẩn bị phát động tấn công lần 2. Thứ nguy hiểm nhất của chúng là cặp ngà, chúng đang có ý định lao thẳng, ghim 2 người vào thân cây hoặc tảng đá. Xuân Phong vội vàng b.ắ.n tên liên tục, một trong 2 con tuy liên tục né tránh nhưng cuối cùng vẫn trúng tên, bị thương, kêu lên đau đớn. Con vật bị chọc tức, hú lên giận dữ. Con thú đang chiến đấu với Trần Thanh Thư nghe thấy tiếng hú của đồng loại, cũng bắt đầu hăng máo tấn công. Trần Thanh Thư bỗng có chút chật vật. Tuy rắng hắn được học võ, nhưng chưa có kinh nghiệm thực chiến. Hơn nữa, động vật tấn công không có chiêu thức gì, khiến cho việc đối phó càng khó. Hắn chỉ có thể chật vật né tránh, đợi cơ hội.

Xuân Phong đã thả cung tên xuống, bắt đầu tấn công bằng d.a.o găm. Con thú bị thương đang rất tức giận, nhanh chóng lao đến Xuân Phong lần này đến lần khác, như thể đang muốn biến Xuân Phong thành một cái sàng thủng lỗ chỗ. Kỹ năng chiến đấu của Xuân Phong rất tốt. Vừa né tránh, cô vừa dùng d.a.o găm không ngừng cào vào lớp da thô ráp của lợn rừng, để lại những vết cắt sâu. Con lợn rừng không ngừng tru lên đau đớn. Đôi mắt giận dữ của nó như muốn băm vằm Xuân Phong. Lúc này, Xuân Phong đã có chút đuối sức, đứng dựa vào một thân cây, giơ d.a.o găm lên phòng thủ, chằm chằm nhìn con thú. Con lợn rừng dường như nhận ra Xuân Phong đã kiệt sức, nó thở phì phì, đạp chân mấy cái để lấy đà, như muốn tung ra cú húc chí mạng cuối cùng. Xuân Phong đang dựa vào một thân cây, nếu như không kịp tránh đòn ày, nhất định sẽ phải chớt. Trần Thanh Thư vẫn luôn để ý đến tình hình bên phía Xuân Phong, thấy tình thể ngặt nghèo, hơi thở hắn như nhưng trệ, trái tim muốn ngừng đập, hét lên một tiếng.

Loading...