Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:20:39
Lượt xem: 140
"Cẩn thận!!!" Trần Thanh Thư hoảng sợ hét lên.
Trong lúc mất tập trung, hắn bất ngờ bị con lợn rừng đ.â.m trúng, bay ra xa, nôn ra một búng máo. Không đợi hắn kịp phản ứng, nó chớp thời cơ, tiếp tục tấn công, đánh vào điểm yếu của hắn. Hắn không dám mất tập trung nữa, giơ kiếm lên chống cự.
Phía Xuân Phong, ngay khi răng nanh của con lợn rừng sắp chạm đến cô, cô đã thấy cơ hội. Một tay cô đặt lên đầu con lợn, mượn lực nhào lên, cưỡi lên lưng nó. Lấy hết sức bình sinh, cô dùng cả 2 tay, đ.â.m một cú chí mạng vào động mạch chính trên cổ nó. Con lợn rừng lập tức mất hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống đất, bốn chân không cam lòng mà giãy dụa. Máo ấm nóng b.ắ.n tung toé lên mặt Xuân Phong, khiến cô cảm thấy chán ghét. Vốn dĩ cô không muốn khung cảnh máo me như vậy. Nhưng hôm nay, tình thế một mất một còn, cô cũng không thể làm khác được. Giải quyết xong con lợn này, cô nhanh chóng đứng dậy, đi giúp Trần Thanh Thư. Lúc nãy hắn sơ hở nên đã bị thương, thể lực có chút yếu ớt, mấy lần liên tiếp suýt trúng đón, quần áo cũng vì thế mà bị rách mấy chỗ, trông có chút chật vật.
Cuối cùng, sau nửa nén hương, con lợn rừng còn lại cũng bị cả hai kết thúc. Xuân Phong và Trần Thanh Thư kiệt sức, ngã xuống. Mặc dù Trần Thanh Thư đã kiệt sức, nhưng hắn vẫn cố gắng bò đến bên cạnh, ôm lấy Xuân Phong, xem xét, sau đó lẩm bẩm: “May quá, ngươi không sao”
Xuân Phong nhất thời sững sờ, không biết phải làm gì.
“Ừm, ta không sao, huynh có thể…” Xuân Phong bị hắn ôm đến nghẹn thở, liền vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nhắc nhở.
“A, ta xin lỗi, ta…ta….ta chỉ là quá lo lắng cho muội nên mất bình tĩnh.” Trần Thanh Thư vội vàng buông Xuân Phong ra. Hắn biết là mình có chút thất lễ, sợ hành động của mình sẽ làm Xuân Phong chán ghét, liền lo lắng giải thích.
Xuân Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, lại nghĩ là do hắn sợ hãi. Trong mắt cô, hắn cũng chỉ là một thiếu niên, lớn lên trong nhà cao cửa rộng, chắc chắn chưa bao giờ phải đối mặt với tình huống như vậy. Còn những hành động của hắn, đối với Xuân Phong đã từng sống ở thế kỷ 21, chỉ là hành động do sự hưng phấn sau khi trải qua tình huống thập tử nhất sinh mà thôi.
“Hả, không có gì. Để ta xem vết thương cho huynh.” Xuân Phong nhìn vết thương của Trần Thanh Thư, sau đó nắm lấy tay, bắt mạch cho hắn.
Trần Thanh Thư nhìn người trước mặt, cảm xúc lẫn lộn. Người phụ nữ này lại có thể bình tĩnh trước tình huống nguy hiểm như vậy. Hắn lại càng có dục vọng phải trở nên mạnh mẽ, để sau này, nếu gặp lại tình huống như vậy, hắn sẽ đứng lên trước bảo vệ cho cô. Hắn không muốn một người phụ nữ như cô phải làm chuyện mạo hiểm mạng sống thế này. Nhưng những suy nghĩ này của hắn, Xuân Phong lại không hề biết. Cô cũng không nhận ra người trước mặt đã bắt đầu chìm đắm trong tình yêu với cô.
Về phần Xuân Phong, ở kiếp trước, cô thân là một cảnh sát đã trải qua nhiều cuộc ẩu đả, truy bắt sinh tử như vậy. Một số tên tội phạm cực kỳ hung ác, dù có c.h.ế.t cũng phải mang người khác theo cùng, Xuân Phong cũng có thể coi là tuýp người từng trải.
“Hmmm, không sao đâu, huynh chỉ bị thương nhẹ thôi. Về nhà ta sẽ kê thuốc cho huynh, không sao đâu, đừng lo lắng.” Xuân Phong theo bản năng an ủi.
Trần Thanh Thư thì đã lại chìm trong suy nghĩ xem xử lý 2 con thú thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-72.html.]
“Huynh nghỉ ngơi đủ chưa, còn sức không?” Xuân Phong đưa bình nước cho Trần Thanh Thư, hỏi.
“Cũng ổn, lại sức rồi.” Trần Thanh Thư uống một ngụm nước, nói.
“Được rồi, vậy huynh giúp ta kéo 2 con này về gần nhau đi.” Xuân Phong nói.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Hai người tốn bao công sức như vậy, sao có thể bỏ mất miếng thịt lợn rừng ngon như vậy. Còn về phần Trần Thanh Thư, Xuân Phong đã mở lời, tất nhiên hắn sẽ không từ chối. Thế là xuất hiện khung cảnh một thiếu niên tuấn tú nặng nề bước về phía trước, kéo theo một chiếc bè gỗ đơn giản làm bằng mấy thanh gỗ, trên đó có 2 con lợn rừng. Ngoài ra còn có một cô bé, khuôn mặt lấm lem đẩy chiếc bè từ phía sau. Cứ như thế, 2 người một kéo một đẩy, cùng nhau đi từ phía núi về thôn, cho đến khi dừng trước cửa nhà Xuân Phong. Nhưng cho dù có chật vật như vậy, Trần Thanh Thư cũng không chút xấu hổ, hắn thấy dù cho bển thỉu, vất vả, mất hình tượng một chút, nhưng đổi lại sự vui vẻ cho người con gái trong lòng, hắn phi phường phi thường vui lòng.
Mẹ Xuân Phong vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy 2 con lợn rừng đen thùi lùi, hai chiếc ngà dài nhọn hoắt, liền sợ hãi.
“Trời, thứ này đâu ra vậy?” mẹ Xuân Phong đứng đó, cho đến khi nhìn thấy 2 người Xuân Phong, mới hiểu ra. May mà Xuân Phong chỉ lấm lem chút, nhưng không bị thương, nhưng khi nhìn về phía Trần Thanh Thư, bà lập tức đau lòng.
“Thanh Thư, con bị thương nặng không? Có đau không con, may nhờ có con mà Xuân Phong bình an trở về.”, đương nhiên, bà cho rằng Trần Thanh Thư bị thương là do bảo vệ cho Xuân Phong.
Mẹ Xuân Phong vẫn luôn như thế, vẫn luôn đặt sự an nguy của con gái lên đầu tiên, không quan tâm cô mang được thứ gì về, điều này làm Xuân Phong vô cùng ấm áp.
“Dì ơi, thật ra…” Trần Thanh Thư muốn nói thực ra là Xuân Phong bảo vệ hắn, nhưng lời nói chưa kịp nói ra đã bị Xuân Phong cắt ngang.
“Mẹ, lần này may có Trần ca ca. Tối nay con sẽ làm một bữa thật ngon để cảm ơn huynh ấy.” Xuân Phong cười nói, không ngừng nháy mắt với Trần Thanh Thư.
Thấy vậy, hắn mặc dù không hiểu lý do, nhưng vẫn hợp tác với cô, chỉ mỉm cười. Kỳ thực Xuân Phong không muốn mẹ lo lắng. Nếu mẹ biết cô là người g.i.ế.c lợn rừng, có lẽ tối nay mẹ không ngủ được mất.
Sau khi thay quần áo và uống thuốc do Xuân Phong sắc, Trần Thanh Thư lấy lại phong độ. Hắn nhìn vết thương có phần sâu của mình, nghĩ lại khoảnh khắc đó, vẫn cảm thấy sợ hãi. Khát vọng trở nên mạnh mẽ của hắn càng lớn, chỉ có đạt được sức mạnh tuyệt đối mới có thể bảo vệ được người hắn yêu.
Sau khi Trần phu nhân biết con trai bị thương do bảo vệ Xuân Phong, bà cũng không hề trách cô, mà lại khen ngợi Trần Thanh Thư đã làm rất tốt. Điều này cho thấy Trần phu nhân thực sự coi Xuân Phong và những người khác như thành viên trong gia đình mình. Xuân Phong lại thấy trong lòng càng ấm áp.
Đêm về khuya, một người đàn ông mặc đồ đen lại lặng lẽ bay về phía kinh thành.