Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 69-70
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:19:55
Lượt xem: 171
Trần Thanh Thư được Xuân Sinh đưa về phòng học bài.
“Xem thế nào, đây là phòng của tỷ, tỷ vào xem xem.” Xuân Phong mở cửa, khoanh tay nói với Lam Lam.
“Wow, dễ chịu quá, ánh nắng chiều vào tận giường luôn. Thật là thoải mái. Nhưng thiết kế phòng này lạ quá, lần đầu tiên ta thấy căn phòng như thế này.” Trần Lam Lam nói với khuôn mặt thích thú. Ở thời đại nà, các căn phòng thường có một gian ở bên ngoài, bên trong sẽ là phòng ngủ hoặc một gian phòng khác lớn hơn, được chia thành 2 phần có màn che. Một bên có thể dùng để tiếp khách, bên kia là chỗ để ngủ hoặc sinh hoạt cá nhân. Nhưng những căn phòng của Xuân Phong khác nhiều so với lối xây dựng này, mang phong cách phòng ngủ hiện đại. Ngay gần cửa sổ là chiếc giường, bên cạnh là một chiếc bàn trang điểm và tủ quần áo, ánh sáng có thể chiếu thẳng vào giường. Trên giường là một bộ chăn ga tiêu chuẩn do chính Xuân Phong lựa chọn, với những bông hoa màu hồng nhạt đầy nữ tính. So với những chiếc chăn hoạ tiết con công xanh đỏ ở thời đại này, Xuân Phong lại thích những bộ có hoa văn trang nhã hơn, nên cô đích thân xuống trấn để đặt may. Còn lõi gối bên trong làm từ vải bông, Xuân Phong đã tốn không ít công để làm.
“Hả? Gì đây? Chăn bông à? Trông lạ quá, khác hẳn loại chúng ta thường dùng, nhưng màu sắc đẹp quá, ta rất thích!” Trần Lam Lam cầm chăn bông áp lên mặt, thích thú reo lên.
“Tỷ thích là được rồi. Đây đều là đồ ta tự làm, tỷ là người đầu tên được hưởng đãi ngộ này đó!” Xuân Phong giả vờ đắc ý, khoe khoang.
“Xuân Phong, ta biết ngươi là người tốt nhất trên đời! Cảm ơn ngươi nhiều lắm” Trần Lam Lam nghe Xuân Phong nói xong, càng vui vẻ, ôm lấp Xuân Phong, mắt chớp chớp.
“Được rồi, chút thủ đoạn này của tỷ chỉ có tác dụng với dì thôi, không có tác dụng với ta đâu!” Xuân Phong dùng ngón trỏ đẩy cái đầu đang dụi dụi trong n.g.ự.c mình ra.
“Ài, chán vậy? Chả biết hợp tác gì cả.” Trần Lam Lam thu hồi thái độ làm nũng, bĩu môi.
“Được rồi, tỷ có muốn ra ngoài chơi không?” Xuân Phong không đùa với cô nữa, đứng thẳng lên.
“Ra ngoài chơi á, thật không? Ngươi định đi đâu?” Trần Lam Lam 2 mắt sáng ngời.
“Đi rồi sẽ biết!” Xuân Phong giả vờ thần bí.
Bên này, trong thư phòng, Trần Thanh Thư không giấu nổi kinh ngạc sau khi quan sát mọi thứ.
“Sao vậy, Thanh Thư ca ca, thiết kế của nhị tỷ em không tệ đúng không?” Xuân Sinh tự hào.
“Phòng ngủ đã thấy rất lạ rồi, không ngờ thư phòng lại càng độc đáo hơn.” Trần Thanh Thư cũng khen ngợi không chút do dự.
“Đúng vậy, nhị tỷ gọi cái này là tatami, có thể ngồi uống trà, phơi nắng, hay ngủ trên đó cũng được.” Xuân Sinh bắt đầu đóng vai hướng dẫn viên.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Trần Thanh Thư nghe xong, liền ngồi lên chiếu, cảm nhận ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, khiến cho thư phòng trở nên sáng sủa, thông thoáng. Nếu lúc này có một ấm trà ngon, một cuốn sách hay, cứ sống cuộc sống tự do tự tại thế này thì hay biết mấy. Kể cả phòng tắm anh nhìn thấy cũng đều là những thứ anh chưa từng thấy, thậm chí là nghe nói đến, anh không thể ngờ rằng tất cả những thứ này đều do cô gái Xuân Phong nhỏ nhắn nghĩ ra. Anh ngày càng tò mò và ngưỡng mộ cô gái này.
“Đại ca, anh có muốn ra ngoài chơi cùng bọn ta không?” Lam Lam hưng phấn chạy đến thư phòng, hét to, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Thanh Thư.
“Ồ, đi chơi ở đâu vậy?” Trần Thanh Thư quay lại, mỉm cười với Lam Lam.
“Xuân Phong nói sẽ đưa chúng ta ra ngoài đi dạo, cùng đi nhé?” Nói xong, cô vui vẻ kéo tay đại ca chạy ra ngoài, theo sát Xuân Phong. Do nhà có khách, Xuân Sinh cũng xin phép Lưu đại gia nghỉ buổi chiều. Vậy là cả nhóm 5 người khởi hành đi về phía cánh đồng dưa.
“Chúng ta tới rồi!” Xuân Phong dừng bước, nói với mọi người.
“Woa, dưa hấu lớn quá, nhiều quá, cả một cánh đồng dưa lớn như vậy?” Trần Lam Lam vỗ tay, lần đầu tên cô thấy khung cảnh một cánh đồng dưa hoành tráng như vậy.
“Xuân Phong giỏi quá, làm sao muội trồng được cánh đồng dưa tốt như vậy?” Trần Thanh Thư không khỏi tò mò.
“Cũng không có gì, chỉ là trồng đúng vụ, gieo hạt, kiểm soát thụ phấn đúng cách, thêm chút may mắn thôi.” Xuân Phong mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích.
“Chúng ta hái mấy quả về nếm thử đi. Dưa hấu mùa đông năm ngoái ta còn chưa được ăn miếng nào đã bán hết rồi.” Xuân Phong nói xong, trực tiếp đi xuống, bắt đầu hái.
“Xuân Phong, quả này thế nào? Trông có vẻ già rồi?” Xuân Vũ chỉ và một quả dưa to gần bằng chậu rửa mặt.
“Thế à, để muội xem xem.” Xuân Phong đi đến, vỗ nhẹ, sau đó nhìn vào rốn quả dưa.
“Được rồi, quả này chín rồi, ăn được rồi đó!” Xuân Phong cắt cuống, nói với tỷ tỷ.
Trần Thanh Thư tiến đến, hỏi: “Hái dưa hấu cần xem những gì vậy?”
“Dưa tròn rốn thì ăn sẽ ngọt, ngoài ra, vạch xanh cũng phải rõ ràng, màu xanh càng đậm thì càng ngon.” Xuân Phong vừa chọn vừa giải thích.
“Hoá ra chọn dưa cũng nhiều mẹo như vậy, hôm nay ta thật sự đã học được thêm nhiều điều.” Trần Thanh Thư gật đầu, trầm ngâm.
Sau khi cả nhóm đi thăm đồng, họ mang về hai quả dưa hấu lớn. Khi mặt trời lặn, ánh nắng chiều chiếu trên những con đường quê, chiếu lên cánh đồng lúa và những quả dưa xanh mướt, các cô gái chàng tra cùng nhau nói chuyện trên những lối nhỏ, tạo nên khung cảnh thật bình yên.
...
Trở lại nhà, Xuân Phong cho dưa vào thùng nước lớn, để tối dưa lạnh đi, ăn sẽ ngon hơn. Sau khi Xuân Sinh biết Trần Thanh Thư là học giả, cậu nhất quyết đưa giấy bút đến phòng anh ta, để anh ta dạy học. 2 bà mẹ vẫn tỉ tê trò chuyện, chỉ là họ chuyển “chiến trường” từ phòng khách sang phòng ngủ của mẹ Xuân Phong. 3 chị em lại bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Sau bữa ăn, cả nhà quây quần ngồi nói chuyện ở sân. Ngồi cảm nhận làn gió đêm hè, ngắm bầu trời đầy sao, cảm giác thật đặc biệt. Dường như đây mới là cuộc sống mà cô hằng ao ước, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn mà chẳng phải lo lắng gì. Không có áp lực, không có nhịp sống vội vã, chỉ cần cảm nhận thiên nhiên, nói chuyện với mọi người. Thở dài một tiếng, Xuân Phong lại cảm thấy ngồi thế này quá nhàm chán, cô lại đề xuất chơi trò chơi.
Chương 70:
“Chúng ta cùng chơi cờ nhé, được không?” Xuân Phong cao hứng đề nghị. Thực ra cô muốn chơ mạt chược, nhưng đáng tiếc ở đây không có trò này, cô thầm nghĩ sau này nếu có cơ hội, cô sẽ làm 1 bộ.
“Được đấy, Muội muốn chơi cờ gì, cờ vây hay cờ vua?” Trần Lam Lam cũng vui vẻ hỏi. Kỹ năng chơi cờ của Lam Lam cũng chỉ ở mức trung bình thôi, nhưng nàng muốn xem xem kỹ năng của Xuân Phong thế nào.
“Không, hôm nay chúng ta không chơi 2 loại này!” Xuân Phong giơ ngón trỏ lên, lắc lắc.
“Á? Vậy thì chơi gì, làm gì còn trò gì nữa?” Lam Lam khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-69-70.html.]
“Tất nhiên là có rồi. Ở đây chúng ta chơi một loại cờ là “cờ Liên Châu”.” Xuân Phong chậm rãi giải thích.
“Cờ Liên Châu? Ta chưa nghe nói đến bao giờ. Luật chơi thế nào?” Trần Lam Lam tò mò.
“Cờ này…..” Xuân Phong giải thích ngắn gọn quy tắc cho mọi người. Cô lấy ra bộ cờ của Xuân Sinh, đặt nó lên chiếc bàn đá dưới giàn hoa.
“Ai chơi trước nào?” Xuân Phong vừa hỏi vừa sắp bàn cờ ra.
“Ta chơi trước, ai muốn chơi cùng ta nào?” Quả nhiên, Trần Lam Lam là người đầu tiên giơ tay.
“Để ta thử!” chị cả Xuân Vũ đứng dậy
“Được rồi, Xuân Vũ, tỷ cẩn thận nha, ta rất lợi hại đó.” Trần Lam Lam nói xong trên mặt như muốn viết 4 chữ “Ta rất lợi hại”, khiến mọi người đều cười.
“Ừ, ta sẽ nhường muội~” Xuân Vũ cũng cố tình trêu chọc.
Cuối cùng, không biết Xuân Vũ có thực sự nhường hay không, hay Lam Lam thực sự lợi hại, Lam Lam đã thắng.
“Ơ, ta thắng rồi. Hahaa, tuyệt quá…” Lam Lam thắng một ván, vui vẻ.
“Ai muốn khiêu chiến với ta không? Còn ai dám lên không?” Lam Lam kiêu ngạo nói.
“Vậy để ta lên đi.” Xuân Phong bước lên
“Được rồi. Đấu thôi. Nhưng đấu không thì nhàm chán quá, ta đặt cược nhé!” Trần Lam Lam là người thông minh nhanh nhẹn, cô nhanh chóng nghĩ ra cách chơi mới.
“Được, tỷ muốn cược gì?” Xuân Phong không hề sợ hãi.
“Hừm, để ta nghĩ xem, kẻ thua cuộc phải biểu diễn cho mọi người xem, và phải ăn miếng dưa hấu do người thắng cắt, thế nào?”Trần Lam Lam suy nghĩ một chút rồi nói.
“Được, có vậy thôi chứ gì, bắt đầu thôi!” Xuân Phong đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hai người bắt đầu lần lượt chơi, sát phạt tứ phương, một lúc sau…
“Lam Lam, sao tỷ không đi tiếp?” Xuân Phong cố ý trêu chọc.
Xuân Phong thấy Lam Lam đang cầm một quân cờ đen trong tay, bối rối không biết đặt vào đâu, đặt vào đâu cũng không hợp lý. Đang bối rối, Trần Thanh Thư đi tới.
“Muội muội, ngươi thua rồi, còn đắn đo gì nữa?”
“Ta biết rồi, chỉ là ta không muốn bỏ cuộc sớm vậy thôi.” Lam Lam có chút miễn cưỡng nói.
“Vậy Lam Lam đã sãn sàng biểu diễn cho mọi người xem chưa?” Xuân Phong cố ý trêu đùa.
“Hừ, diễn thì diễn thôi. Ở đây cũng không có nhạc cụ gì, ta đành diễn một đoạn thôi vậy.” Lam Lam nói, sau đó, cô tiến lên vài bước, nhảy ngay tại chỗ. Điệu nhảy tuy không được mĩ miều, nhưng lại khéo léo và uyển chuyển, cộng với cảnh đêm hè ở sơn thôn, tạo nên một khung cảnh thú vị. Có thể thấy Trần phu nhân giáo dục Lam Lam rất cẩn thận. Sau màn nhảy, Xuân Phong tiên phong vỗ tay khen ngợi: “Đẹp quá, Lam Lam nhảy đẹp quá, ta có chút ghen tị nha.”. Dù sao thì Lam Lam vẫn là một cô bé, lời khen ngợi của Xuân Phong làm cô rất vui.
“Haha, ngươi ghen tị đúng không, hôm nào đó ta dạy cho ngươi nhé!” Lam Lam gian xảo nhìn Xuân Phong.
“Thôi để nói sau đi, hahâ…”không phải Xuân Phong không tin tưởng trình độ của Lam Lam, mà cô nhìn thấy ánh mắt gian xảo của cô ấy, cô biết chắc chắn phía sau có âm mưu. Quả nhiên, trực giác của Xuân Phong lại đúng. Thực ra Lam Lam đề xuất dạy múa cho Xuân Phong là để có cơ hội ra ngoài đi chơi thôi. Cô đã chán ngấy việc bị mẹ nhốt trong phòng học cầm kỳ thi hoạ rồi. Lần này đến đây chơi, cô không muốn quay về nữa.
Cô gái nhỏ này, đúng là không từ cơ hội nào để chạy đi chơi.
“Được rồi, múa cũng múa xong rồi, đi ăn dưa thôi!” Xuân Phong cười nghịch ngợm, vào nhà lấy 2 quả dưa hấu lớn trong thùng ra.
“Hay quá, em có thể ăn dưa hấu rồi!” Xuân Sinh vui vẻ khi thấy Nhị tỷ mang dưa ra.
Xuân Phong bắt đầu chia dưa hấu, đầu tiên cô cắt cho mỗi người 1 miếng, chỉ riêng Lam Lam là không có.
"Ủa, Ủa, của ta đâu?” Lam Lam bất ngờ.
“Yên tâm, của tỷ đây!” Xuân Phong nói, cầm một miếng dưa hấu to khổng lồ đưa cho Lam Lam.
“Ủa, miếng lớn thế này á? Ta sao ăn hết được?” Trần Lam Lam nói, nhìn miếng dưa hấu nặng gần 2 kg trong tay Xuân Phong.
“Sao, không phải nói là cược sao? Giờ đã hối hận rồi? Không được, hôm nay tỷ phải ăn.” Xuân Phong nhét miếng dưa hấu vào tay Lam Lam.
Trần Lam Lam cầm miếng dưa hấu lên, dáng vẻ chớt không quay đầu.
Cô reo lên: “ Woa, dưa ngon quá, vừa ngọt, lại không có hạt, còn ngon hơn mấy loại ta từng ăn trước đây nữa.”
Đúng là dưa hấu trồng đúng vụ ngon hơn dưa trồng mùa đông nhiều: to hơn nhưng không bị xốp mà lại nhiều nước và ngọt hơn mấy phần. Đã lâu không được ăn hoa quả, Xuân Phong không khỏi ăn thêm mấy miếng, mùi vị thực sự rất ổn. Dưa hấu này đúng là loại quả sinh ra là để ăn vào mùa hè, giải khát giải nhiệt, ăn mấy miếng đã thấy mát mẻ, sảng khoái hơn nhiều. Một lúc sau, 2 quả dưa hâu lớn đã được xử lý xong, cả nhà ngồi nói chuyện trong sân, tiếng cười vang lên đến tận khuya mới ngừng.
Sáng hôm sau, ve sầu kêu vang, mặt trời lên chiếu những tia nắng ấm áp xuống, đánh thức mọi người trong sơn thôn yên bình. Xuân Phong dậy, vươn vai, đứng trong sân hít một hơi thật sâu. Cảm giác như hoà mình vào thiên nhiên, cơ thể cũng khoẻ mạnh, tươi sáng như môi trường xung quanh vậy. Quả nhiên sống trong môi trường không khói bụi vẫn hơn. Xuân Phong nhớ lại thành phố nơi mình từng ở, không khỏi thở dài. Rửa mặt xong, Xuân Phong chuẩn bị và bếp làm bữa sáng cho mọi người. Quay người lại, cô đã thấy Trần Thanh Thư đang đứng ở bậc thang phía sau.
- Chào buổi sáng, huynh có muốn tắm qua chút không? Giờ chỉ có nước lạnh thôi, nếu huynh muốn có nước nóng thì đợi chút, ta sẽ nấu ngay.