Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:19:23
Lượt xem: 160

 

Hoá ra mẹ Xuân Phong và Trần phu nhân là bạn thân từ bé, lớn lên cùng nhau. Họ đã từng rất thân thiết, thậm chí còn thân hơn cả chị em ruột. Gia đình hào môn ở Kinh thành luôn luôn ẩn chứa nhiều âm mưu, tính toán, vì vậy 2 người đều rất quý trọng mảnh tình cảm trong sáng này. Khi mẹ Xuân Phong vì tình yêu mà rời khỏi kinh thành, không có người nào trong Hà gia tiễn họ, chỉ có Vân Chi, nay là Trần phu nhân tiễn họ ra khỏi cổng thành, vương vấn không rời. Nhờ đó, chị em nhà Xuân Phong mới biết hoá ra nhà ngoại của họ lại là Hộ quốc công phủ, một trong 3 phủ hộ quốc công lớn của kinh thành.

“Không ngờ nhà ngoại mình lại có căn cơ như vậy. Nhưng tiếc là mình và họ không có duyên nữa, mẹ cũng không bao giờ nhắc đến nhà ngoại, chứ đừng nói đến nhận người thân” Xuân Phong thầm nghĩ.

Nhà đẻ của Trần phu nhân là Thượng thư phủ, cũng có bối cảnh rất tốt. Trong triều, quyền lực của Lý thượng thư không nhỏ, danh tiếng cũng cực tốt. Bà kết hôn cùng thiếu gia của Định quốc công phủ. Do cả 2 người đều không thích đấu đá tranh giành quyền lực nên đã kiên quyết rời đi, đến đây kinh doanh. Xuân Phong ngạc nhiên trước gia cảnh đàng ngoại, nhưng chỉ thuần tuý là do tò mò, còn chị cả Xuân Vũ thì đang sốc nặng. Mẹ không bao giờ nhắc đến nhà ngoại, mỗi khi chị em cô hỏi về chuyện này, mẹ chỉ đơn giản nói là nhà ngoại ở Kinh thành chứ không nói gì thêm. Xuân Vũ vẫn còn thắc mắc, nhưng thấy ở đây còn người ngoài nên đành nhịn xuống.

“Ta nhớ năm đó ta ngã xuống hồ, là nhờ Vân Chi tỷ bất chấp nguy hiểm nhảy xuống cứu ta lên, nếu không đã không có ta của ngày hôm nay.” Mẹ Xuân Phong nhớ lại chuyện quá khứ, mắt lại đỏ lên.

“Được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa. Hôm nay tỷ muội chúng ta đoàn tụ là dịp vui vẻ, không phải là nên chúc mừng sao?” Trần phu nhân vui vẻ nói, nắm tay mẹ Xuân Phong.

“Đúng vậy, đây là dịp phải vui vẻ chứ. Ta không ngờ lại có ngày này.” Mẹ Xuân Phong nhanh chóng lau nước mắt, vui vẻ nắm tay Trần phu nhân, bắt đầu trò chuyện.

“Đã nhiều năm trôi qua rồi, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, ngươi xem, con gái của ngươi cũng thật là xinh đẹp.” Trần phu nhân chỉ và chị em Xuân Phong khen ngợi

“Tỷ còn khen chúng nữa, mũi chúng nó nổ ra đấy.” mẹ Xuân Phong cười nói. “Xuân Phong thì tỷ đã biết từ trước rồi, đây là con gái đầu của ta, Xuân Vũ, còn một đứa con trai nhỏ đang đến nhà sư phụ học bài, chốc nữa sẽ trở về.”

Xuân Vũ nghe mẹ giới thiệu xong, bước lên trước, cung kính chào hỏi Trần phu nhân, bà lại khen ngợi Xuân Vũ là cô gái tinh tế và biết lễ nghĩa.

“Còn đây là các con của tỷ sao?” mẹ Xuân Phong lại nhìn anh em Trần Thanh Thư, nói.

“Đúng rồi, đây là con trai Thanh Thư và con gái Lam Lam của ta. Nào, 2 đứa, đến chào dì Uyển Thanh của các con đi.” Trần Phu nhân vẫy 2 anh em.

“Tỷ tỷ à, dù sao hiện tại ta chỉ là thường dân…” mẹ Xuân Phong thấy mình không còn thân phận cao quý như trước nữa, nhận những lễ nghĩa này có vẻ không phù hợp.

“Ngươi đang nói gì vậy? Cho dù thân phận của ngươi là gì, thì tình cảm giữa ta và ngươi cũng không hề thay đổi, không có gì mà phù hợp với không phù hợp. Ngươi còn nói thế này nữa là ta giận thật đấy.” Trần phu nhân giả vờ tức giận.

“Được rồi, nghe theo tỷ. Sao bao nhiêu năm rồi mà tính tình ngươi vẫn trẻ con như thế chứ.” Mẹ Xuân Phong nhìn Trần phu nhân, vừa buồn cười vừa cảm động nói.

“Mẹ, mẹ và phu nhân nói chuyện tiếp, con và đại tỷ đi nấu cơm. Chắc mọi người cũng đói rồi.” Xuân Phong thấy 2 người nói chuyện vui vẻ nên chuẩn bị đi vào bếp.

“Con nói gì vậy? Hãy gọi ta là dì.” Mẹ Xuân Phong chưa kịp nói gì, Trần phu nhân đã lại giả vờ tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-67.html.]

Xuân Phong sửng sốt một chút, rồi vui vẻ cười: “Vâng, dì, cháu gái đi làm đồ ăn ngon cho dì đây.” Xuân Phong nói với giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ, nói xong rồi còn làm ra điệu bộ dễ thương.

“Ừm, nghe cũng ổn đấy, đi đi.” Trần phu nhân nhìn Xuân Phong như biến thành đứa trẻ, thật đáng yêu. Trần Thanh Thư ở một bên không biết đã im lặng đổ mặt được bao nhiêu lần rồi. Cũng may là sự chú ý của mọi người đều đặt ở 2 người lớn, không ai để ý đến hắn. Từ lúc nhìn thấy Xuân Phong cười rạng rỡ, trong lòng anh xao động, chỉ muốn nhìn cô cươi vui vẻ như thế mãi mãi, muốn cô chỉ vì anh mà cười.

“Vậy con đi đây.” Xuân Phong mỉm cười.

“Con cũng đi đây.” Trần Lam Lam vừa chạy vừa hô to.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Ngươi định làm gì vậy? Nhà bếp đầy khói, cẩn thận sẽ hun đen hết mặt đấy.” Xuân Phong trêu chọc cô.

“Ta đây không sợ, ta chỉ muốn đi xem một chút thôi.” Trần Lam Lam bĩu môi. 3 chị em ồn ào đi về phía bếp. Mãi cho đến khi Xuân Phong biến mất ở góc hành lang dẫn vào bếp, Trần Thanh Thư mới có chút tiếc nuối mà thu hồi tầm mắt. Khi anh quay lại, 2 bà mẹ vẫn đang sôi nổi nói chuyện cùng nhau, anh xin phép ra vườn đi dạo. Vừa bước ra sân sau, anh ngạc nhiên phát hiện khung cảnh thật trong lành và trang nhã, đặc biệt là giàn hoa ngoài sân. Lúc này, những chậu hoa kim ngân đã nở rộ, khóm hoa sum suê, ánh nắng xuyên qua những cành cây, chiếu xuống đất, in bóng những bông hoa, bên cạnh chiếc bàn đá dưới giàn hoa còn có một chiếc ghế. Anh chợt muốn nằm xuống chiếc ghế đó, lặng lẽ cảm nhận mùi hương, âm thanh, sự trong lành và bình yên này. Trần Thanh Thư nghĩ là làm. Không biết do quãng đường xa mệt mỏi hay do chiếc ghế quá thoải mái, anh đã ngủ thiếp đi.

Trần Lam Lam ở trong bếp lập tức biến thành một đứa bé tò mò, không ngừng bám lấy 2 chị em Xuân Phong mà hỏi này hỏi nọ:

- Này, Xuân Phong, đây là gì vậy

- Đó là tỏi tây

- Đây thì sao?

- Đây là tỏi

- Còn cái này?

- Là cây rau tề

- Cái này thì sao? Cái này thì sao? Còn cái này, cái này...

-…

    Xuân Phong im lặng nhìn Trần Lam Lam, không nói nữa.

“Sao vậy? Trên mặt ta có dính gì à? Tại sao lại nhìn ta như vậy?" Trần Lam Lam thấy Xuân Phong nhìn chằm chằm mình, thắc mắc.

“Không có gì, nếu rảnh rỗi thì nhặt giúp ta cái này đi” Xuân Phong đưa rổ rau trong tay cho Trần Lam Lam, quay người tiếp tục công việc.

Loading...