Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:19:07
Lượt xem: 144
“Được rồi, đại ca, đừng nghiêm túc như vậy, đừng doạ cô ấy!” Trần Lam Lam thấy Xuân Phong có chút không thoải mái, liền nói với anh trai.
“À, là lỗi của ta, mong cô nương đừng giận.” Trần Thanh Thư lập tức quay sang nói với Xuân Phong.
“Không sau đâu, là do thiếu gia quá lo lắng cho phu nhân thôi!” Xuân Phong nhẹ nhàng cười.
“Đúng rồi, mọi người còn chưa nói cho ta biết, hồi nãy mọi người nói gì mà vui vẻ thế.” Thấy Xuân Phong không để bụng, Trần Thanh Thư thoải mái hơn nhiều, quay sang hỏi muội muội.
“Chúng ta đang nói về chuyện…” Trần Lam Lam nhắc lại nội dung cuộc nói chuyện hồi nãy. Không ngờ, mới nghe xong, Trần Thanh Thư lại nói là hắn cũng muốn đi. Cứ như vậy, mọi người quyết định 5 ngày sau sẽ đến chỗ Xuân Phong khảo sát sản phẩm kết hợp vãn cảnh.
Buổi sáng đầu hạ trong trẻo, không khí tràn ngập mùi hương của đất và hoa sen.
“Mẹ, nhìn kìa, đằng kia có hoa sen, nở còn đẹp hơn hoa trong hồ nhà chúng ta nữa!” Trần Lam Lam vén rèm xe lên, nhìn thấy trước mặt là một đầm hoa sen, hào hứng khen.
“Ừ, đúng là rất đẹp, mẹ cũng lâu rồi không nhìn thấy nhiều hoa sen như vậy. Đúng là thỉnh thoảng đi dạo chơi cũng tốt.” Trần phu nhân ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, tâm trạng càng lúc càng tốt.
“Mẹ, con nói rồi mà, mẹ nên ra ngoài đi dạo thường xuyên, mẹ phải nghe lời con chứ.” Trần Lam Lam giả vờ đắc ý.
“Con ấy, chỉ muốn nhân tiện đi chơi mà thôi, chẳng ra dáng con gái thuỳ mị gì cả.” Trần phu nhân giả vờ tức giận.
“Mẹ~” Trần Lam Lam nhẹ nhàng gọi.
“Muội muội nói đúng đó mẹ, mẹ nên dành thời gian đi dạo nhiều hơn, có lợi cho sức khoẻ.” Trần Thanh Thư đang ngồi ở một bên cũng nói.
“Mẹ, mẹ xem, anh trai cũng nói thế. Từ nay về sau để Lam nhi hộ tống mẹ đi dạo nhé!” Trần Lam Lam nhìn thấy có người ủng hộ, liền nhanh chóng chớp cơ hội.
“Được rồi, trời ạ, mấy thanh xương già của ta sắp vỡ ra rồi.” Trần phu nhân bị con gái lay lay, choáng váng trả lời.
“Hehe mẹ đồng ý rồi nhá.” Trần Lam Lam chớp thời cơ. Trần phu nhân và Trần Thanh Thư chỉ biết mỉm cười, lắc đầu.
Cuối cùng, khi mặt trời lên cao, cái nắng bắt đầu gay gắt, xe ngựa của mấy mẹ con cũng dần tiến vào cổng thôn Đại Hà. Trần Lam Lam vẫn vén rèm xe, ngắm cảnh.
“Kìa, nhìn kìa!” Một người phụ nữ gầy gò đang nhổ cỏ trên đồng dùng cùi chỏ chọc chọc người bên cạnh. “Xem là tiểu thư nhà ai kìa. Chắc là lại đến nhà Xuân Phong rồi.” Người béo bên cạnh nhìn về phía xe ngựa.
“Sao ngươi biết là đến nhà Xuân Phong, nhỡ là khách của nhà khác thì sao?” Xe ngựa dần dần đi xa, người phụ nữ gầy gò lại cúi xuống nhổ cỏ tiếp.
“Thế ngươi đã thấy người nào ngồi xe ngựa đến nhà nào khác trong thôn này chưa? Hơn nữa, ngươi xem, nhà Xuân Phong càng ngày càng tốt lên, thiếu gì quan hệ.” Mập mạp nói, có phần tự mãn.
“Ừ, ngươi nói có lý!”.
Vì cuộc sống nhà Xuân Phong càng ngày càng tốt, nên mỗi khi có người có địa vị nào đến thôn, người dân sẽ theo phản xạ cho rằng họ đến nhà Xuân Phong. Lần này họ lại đoán đúng. Xe ngựa từ từ dừng trước khoảng sân có bờ tường bao quanh, cánh cửa màu đỏ son mở ra, khói bếp bốc ra từ sân sau, mang theo mùi thơm của thức ăn. Ngoài cửa, một bóng người mềm mại, Xuân Phong mặc một bồ quần áo xanh dịu dàng. Do bước đi hơi nhanh, bộ quần áo bay bay như cành liễu bay trong gió. Hôm nay Xuân Phong không nguỵ trang, làn da trắng muốt, ngũ quan tinh xảo, cả người toát lên vẻ tươi tắn, xinh đẹp, khí chất tinh khôi như nàng tiên. Trần Thanh Thư mới xuống xe, ngẩn người mất một lúc, Trần Lam Lam đang đợi hắn đỡ xuống xe, lại chẳng thấy hắn có động tĩnh gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-66.html.]
“Đại ca, ngươi làm gì vậy? Giúp ta với!” Trần Lam Lam không vui, nói.
“À, ừ, đây!” Nghe tiếng nói của Trần Lam Lam, Trần Thanh Thư mới lấy lại được tỉnh táo, ngượng ngùng quay người, mặt mũi đỏ hồng.
“Mọi người tới rồi sao, ta còn định ra cổng thôn đón mọi người.” Xuân Phong vừa tới cửa đã nhìn thấy mọi người đang xuống xe.
“Không cần khách khí như vậy, không phải chúng ta đã đến đây rồi sao?” Trần phu nhân nhẹ giọng nói.
“Cô…Cô là Xuân Phong?” Trần Lam Lam lắp bắp, ngạc nhiên nói. Nếu không phải là đến đúng nhà, thân hình và giọng nói người trước mặt lại giống hệt Xuân Phong, Trần Lam Lam không thể tin nổi dung mạo thật của Xuân Phong lại xinh đẹp đến thế.
“Sao? Không nhận ra ta nữa à?” Xuân Phong mỉm cười, nháy mắt với Lam Lam. Nụ cười này còn xinh hơn cả hoa, Trần Thanh Thư ở một bên lại lặng lẽ đỏ mặt.
“Thì ra ngươi xinh đẹp như vậy. Sao trước đây ra ngoài lại biến bản thân thành bộ dáng như vậy?” Trần Lam Lam khó hiểu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Được rồi, chúng ta vào đây, từ từ nói chuyện. Sao lại đứng mãi ngoài sân thế này.” Xuân Phong xoay người, đỡ Trần phu nhân vào nhà.
“Mọi người ngồi nghỉ chút nhé, ta đi pha trà cho mọi người.” Xuân Phong dẫn mọi người vào phòng khách. Một lúc sau, cô mang theo ấm trà hoa cúc tự làm, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi, gột rửa hết mọi mệt nhọc của chặng đường.
“Đây là trà gì thế? Sao lại có hương thơm độc đáo như vậy?” Trần phu nhân có chút tò mò.
“Đây là trà hoa cúc cho chính tay Xuân Phong tự làm, mời phu nhân dùng thử.” Xuân Phong trả lời.
“Ồ, hoa cúc lại có thể dùng làm trà sao? Thật là mới lạ, ta chưa nghe thấy bao giờ.”. Trần phu nhân nói xong, liền cầm tách trà lên, nhấp một ngụm. “Ừm, vị rất ngon, ban đầu có chút đắng, nhưng sau đó lại là vị ngọt hậu.”
“Chỉ cần phu nhân thích là được. Trà này có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, thích hợp uống vào mùa hè. Nếu phu nhân thích, ta sẽ tặng phu nhân một ít mang về.” Xuân Phong giới thiệu.
“Ồ, có nhiều tác dụng vậy sao? Vậy thì ta phải xin một ít rồi!” Trần phu nhân cười vui vẻ.
“Phu nhân mới tới sao? Lúc này tôi bận việc trong bếp, không ra kịp.” mẹ Xuân Phong lo việc trong bếp xong, lập tức cùng Xuân Vũ đến phòng khách chào hỏi mọi người.
“Ngươi…Ngươi có phải là Uyển Thanh không?” Trần phu nhân sửng sốt khi nhìn thấy mẹ Xuân Phong, đôi mắt đỏ hoe vì phấn khích
"Ngươi, ngươi là Vân Chi? Tại sao ngươi lại tới đây?" mẹ Xuân Phong cũng rất hưng phấn.
Cả 2 ôm nhau, bắt đầu khóc, làm mọi người trong phòng đều ngơ ngác, bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau khi 2 bà bình tĩnh, Xuân Phong và mọi người mới hỏi chuyện.
“Mẹ, hai người quen nhau sao?” Xuân Phong mở lời đầu tiên.
Mẹ Xuân Phong và Trần phu nhân lau nước mắt, nắm tay nhau, ngồi xuống.
“Thật ra, mẹ con và ta…” Trần phu nhân bắt đầu chậm rãi giải thích mọi chuyện.