Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:18:49
Lượt xem: 154
Bước vào nhà, những tia nắng chiếu vào qua khung cửa sổ, hoà lẫn với mùi thơm thoang thoảng của gỗ. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô có thể cảm thấy như đang hoà mình vào thiên nhiên, cảm giác thư thái cả thể xác lẫn tinh thần.
Vào đến thư phòng, nhìn tấm chiếu tatami, Xuân Phong vui vẻ nhảy lên, lăn lộn mấy vòng. Tất cả đồ gỗ trong nhà đều được đánh bóng mịn và tròn trịa, cho thấy Phương sư phụ đã làm việc rất tỉ mỉ. Xuân Phong cảm thấy ngôi nhà này tuy không hoành tráng như nhà của những gia đình giàu có, nhưng lại cực kỳ tinh tế và trang nhã, cô rất hài lòng. Sau khi dựng nhà xong, chỉ cần bổ sung thêm một số đồ gia dụng là có thể sử dụng. Mẹ Xuân Phong đề xuất thuê thợ mộc làm, nhưng Xuân Phong cảm thấy quá phiền phức và tốn thời gian, nên quyết định lên trấn mua một ít đồ mới, dù sao cũng không tốn bao nhiêu. Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Xuân Phong ngồi tính toán lại chi phí.
Mua đất giá 8 lạng, vật liệu hết 28 lạng, lương trả cho nhóm Phương sư phụ là 40 lạng, cho nhóm dân làng là 15 lạng. Chi phí thực phẩm là 15 lạng, thêm một số chi phí khác 15 lạng nữa, tổng cộng hết 117 lạng bạc, cũng tạm ổn, đều nằm trong dự kiến của cô. Nhưng sau cùng, nhà cô chỉ còn hơn 100 lạng bạc, lại sắp đến lúc thu mua dưa hấu cho bà con, không biết số tiền này có đủ không. Dưa hấu ngoài ruộng đã sắp thu hoach được hết, cô phải đi tìm đầu ra cho dưa thôi!
Ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm, cô lại quyết định đi tìm Trần phu nhân, hỏi xem bà ấy có nhu cầu không, và số lượng thế nào. Xuân Phong đến nhà hàng, nói rõ mục đích chuyến ghé thăm với chưởng quầy. Do số lượng lớn, chưởng quầy không tự quyết định được, nên ông đề nghị mọi người cùng đến nhà Trần phu nhân để tiện bàn bạc. Thế là Xuân Phong lần đầu tiên đến Trần gia. Trước cửa nhà là 2 con sư tử đá to, uy nghiêm, cánh cửa lớn màu đỏ son, bậc đá cẩm thạch được đánh bóng kỹ càng, Xuân Phong có thể chắc chắn rằng đây là khuôn viên đẹp nhất trong trấn.
Chưởng quầy đi trước, nói mấy câu với người hầu canh cửa rồi dẫn Xuân Phong vào. Trái với vẻ uy nghiêm ở ngoài, nội thất được bài trí theo phong cách ấm áp, trang nhã, không hề xa hoa lộng lẫy, trái lại lại mang đến cảm giác giản dị, trong lành, làm cho người ta thấy ấm áp, thoải mái.
Đến phòng khách, Xuân Phong còn chưa uống hết chén trà, đã nghe thấy một giọng nói phấn khích: “Xuân Phong, Xuân Phong, là cô sao? Tuyệt quá, ta đã không gặp cô nửa năm rồi nhỉ. Cô có khoẻ không? Sao trông cô đen đi nhiều thế? Nhưng cô cao lên nhiều nha, gần cao bằng ta rồi!” Trần Lam Lam vừa nhìn thấy Xuân Phong đã liên tục nói. Cô nắm tay Xuân Phong phấn khích, nói không ngừng, ríu rít như chim non bị nhốt trong lồng lâu ngày được thả ra.
“Không có gì, đợt này ta phải làm việc ngoài đồng nên bị rám nắng. Còn cô thì sao?” Xuân Phong thấy Trần Lam Lam rất dễ thương, ngây thơ, hoạt bát.
“Thôi, đừng nhắc nữa. Mẹ ta bắt ta phải học bao nhiêu thứ. Ta sắp ngạt thở đến nơi rồi.” Trần Lam Lam chán nản.
“A, ai nói xấu ta vậy?” Lúc này, Trần phu nhân mới chậm rãi bước vào phòng khách.
Xuân Phong và chưởng quầy bước tới chào:
- Trần phu nhân!
- Bà chủ!
- Được rồi, không cần khách sáo! Cứ tự nhiên như ở nhà thôi. Nào, ngồi xuống nói chuyện đi.
- Cảm ơn phu nhân, không biết bệnh tim của phu nhân đã đỡ chưa?
- Nhờ thuốc của ngươi, mới 6 tháng mà ta đã khoẻ lên nhiều, cũng không hay tức n.g.ự.c nữa.
- Phu nhân có thể cho ta chẩn mạch lại không?
- Vậy làm phiền ngươi rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-65.html.]
Trần phu nhân vén tay áo, duỗi cánh tay, đưa ra trước mặt Xuân Phong.
“Hmm, xem ra là đã gần khỏi rồi, cơ thể hồi phục rất tốt. Chắc là người sẽ khỏi bệnh trước thời hạn 1 năm.”, Xuân Phong thu tay lại, nói với Trần phu nhân.
“Tốt quá, thật sự rất tốt. Nhân tiện, Xuân Phong, cô đến đây làm gì vậy?” Trần Lam Lam vui mừng khi nghe được tình trạng sức khoẻ của mẹ, nhưng cũng không quên hỏi thăm Xuân Phong. Trần phu nhân cũng tò mò nhìn Xuân Phong, cô gái nhỏ này luôn mang đến cho bà rất nhiều điều bất ngờ, bà không khỏi mong đợi.
“Lần này Xuân Phong đến đây là để hỏi xem phu nhân có nhu cầu mua dưa hấu không. Ta có một lứa dưa sắp đến đợt thu hoạch!” Xuân Phong thẳng thắn nói chuyện.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Được, tốt quá í chứ. Không ngờ ngươi thật sự có năng lực này. Đợt thu hoạch dưa hấu mùa đông năm ngoái dù là số lượng ít nhưng đúng là cho ta mở rộng tầm mắt. Đợt này ngươi có bao nhiêu?” Trần phu nhân ngạc nhiên.
“Lần này thôn dân cùng nhau trồng, số lượng tương đối lớn, diện tích trồng khoảng 150 mẫu!”, Xuân Phong báo số liệu sơ bộ dựa trên thống kê của bản thân.
“Nhiều thế sao? Nhưng chất lượng thì thế nào?” Trần phu nhân nói.
“Trần phu nhân đừng lo, đều là hàng loại 1, to, ngọt, nhiều nước.” Xuân Phong tự tin nói.
“Mẹ ơi, mẹ muốn biết chất lượng sao? Sao chúng ta không thử đi khảo sát thực tế?” Trần Lam Lam nhân cơ hội động viên mẹ.
“Con nhé, đừng tưởng mẹ không biết ý đồ của con. Con chỉ muốn ra ngoài chơi thôi chứ gì?” Trần phu nhân giơ tay sờ sờ đầu Lam Lam, cười sủng nịnh.
“Mẹ à, trời càng ngày càng nóng rồi, coi như chúng ta đi nghỉ mát đi. Mỗi ngày con đều ở trong phòng, người sắp mốc lên rồi đây này. Không tin thì mẹ thử ngửi mà xem, hôi rình rồi đây.” Lam Lam nắm tay mẹ, lắc lắc làm nũng.
“Được rồi, được rồi, vậy chúng ta sắp xếp thời gian đi xem thế nào. Ta cũng muốn xem Xuân Phong làm thế nào mà có thể trồng ra được những thứ tốt thế này.” Bà Trần cuối cùng cũng chịu thua trước sự nhõng nhẽo của con gái. Nhất thời, phòng khách vang lên tiếng cười nói. Lúc này, một thân ảnh màu xanh lam tiến về phòng khách.
“Mẹ, muội muội, 2 người làm gì mà vui vậy?” người mới đến là con trai Trần phu nhân, mới 16 tuổi, dung mạo tuấn tú, cao khoảng 1m7. Trong tay anh cầm một chiếc quạt xếp, đầu đội mạt ngạch, phong thái tuấn mĩ, phong nhã.
“Nhà ta có khách ạ?” Sau khi tiến vào phòng khách, hắn mới nhận ra là trong nhà có người lạ.
“Anh à, em nói anh nghe, đây chính là người đã cứu mẹ hôm trước đó, cô ấy tên Xuân Phong.” Trần Lam Lam thấy anh đang thắc mắc, liền nhanh chóng giới thiệu.
“Ra đây là ân nhân của nhà chúng ta. Ta là Trần Thanh Thư, rất cảm ơn cô đã cứu mẹ ta.” Biết đây chính là người đã cứu mẹ mình, Trần Thanh Thư lập tức tiến lên chào và cảm ơn.
“Thiếu gia, không có gì, là ta trên đường thấy có người gặp nạn thì ra tay, may mắn cứu được mẹ ngươi. Hơn nữa, phu nhân đã trả tiền khám bệnh, ngươi không cần cảm ơn ta nữa.”
“Trong mắt Thanh Thư, mạng sống của mẹ là quan trọng nhất, chỉ mấy lạng bạc không thể nào sánh bằng. Nếu sau này cô nương có vấn đề gì cần giúp, ta sẽ cố hết sức.” Trần Thanh Thư nghiêm túc nói.