Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 592
Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:14:27
Lượt xem: 22
Lũ chuột đột nhiên thấy nhiều đuốc như vậy, lập tức xao động, một đám lao về phía thị vệ.
Lập tức bọn thị vệ đều rút kiếm đánh nhau với đám chuột loạn hết cả lên, đồng thời cũng hình thành nửa vòng vây, đem đám người Bách Lý Mặc Thần và Xuân Phong bảo vệ ở chính giữa, đối mặt với Mặc Lan công chúa.
"Đúng là không ngoài dự đoán, không hổ là chiến thần vương gia của Trung Nguyên, thủ đoạn quả nhiên không tầm thường."
Nhìn thấy thị vệ bất ngờ xuất hiện, tuy rằng Mặc Lan công chúa kinh ngạc, nhưng cũng không thấy hoảng sợ, bình tĩnh nói.
Thấy vậy trong lòng Bách Lý Mặc Thần lập tức vang lên tiếng chuông cánh báo, hắn vội vàng bảo vệ Xuân Phong trong n.g.ự.c của mình.
Quả nhiên, Mặc Lan công chúa nói tiếp, "Đáng tiếc, hiểu rõ lòng người, nhưng lại không quen thuộc loại động vật như chuột nhảy này."
Bách Lý Mặc Thần cùng Xuân Phong đang không hiểu lời Mặc Lan công chúa nói, bỗng nhiên cảm giác dưới chân họ có gì động đậy.
Cúi đầu nhìn xuống, mặt đất xê dịch vài lần, sau đó lộ ra những cái lỗ, từng con chuột nhảy từ dưới đất chui ra.
"A, là chuột!"
Bách Lý Vân Oanh thét lên một tiếng, nhìn thấy dưới bàn chân bỗng nhiên xuất hiện nhiều chuột như vậy, nhất thời hoảng sợ.
"Đừng sợ."
Bách Lý Vân Tấn lập tức bảo vệ Vân Oanh, vung kiếm c.h.é.m lũ chuột nhảy bên chân hai người.
Bách Lý Mặc Thần cũng g.i.ế.c hết tất cả lũ chuột bên cạnh Xuân Phong, hừ lạnh một tiếng với Mặc Lan công chúa, "Ngây thơ!"
Hắn nhìn qua gật đầu với bọn thị vệ một cái, lập tức bọn thị vệ không ngừng ném thuốc nổ về phía bầy chuột, đồng thời lại có mấy người thị vệ chạy đến.
Xung quanh nhóm người Xuân Phong được đổ một lớp dầu hỏa, lửa lớn bốc lên, hình thành một vòng tròn lửa, đám người Xuân Phong được quây quanh ở bên trong.
Ở phía bên ngoài lũ chuột nhảy lập tức bị thuốc nổ nổ tan tành, bị c.h.ế.t bị thương vô số kể, đám chuột nhảy cũng bắt đầu chạy tứ tán, chỉ một khoảng thời gian ngắn khắp nơi trong đại điện đều là hình ảnh chuột nhảy.
Thấy vậy Hồ lão đầu lập tức thổi vài tiếng quái dị, từ hoảng loạn bầy chuột trở nên có tổ chức, bắt đầu tre già măng mọc, hung hãn không sợ c.h.ế.t tấn công đám người Xuân Phong.
Nhưng mà có vòng lửa và bọn thị vệ bảo vệ, cho dù đám chuột nhảy có tre già măng mọc, cũng không cách nào tiến vào bên trong vòng tròn.
Nhìn đám chuột bị thị vệ g.i.ế.c chết, bỗng nhiên Hồ lão đầu cười dữ tợn, nói với Mặc Lan công chúa. "Công chúa, đã đến lúc người phải cống hiến hết mình vì người dân Mặc Lan rồi."
Mặc Lan công chúa nhìn Hồ lão đầu cười hoàn toàn khác với trước, chẳng biết vì sao cảm thấy có chút sởn gai ốc, nhất thời trong lòng chuông báo vang lên!
"Ngươi có ý gì?"
Hồ lão đầu cười hắc hắc, hai mắt nheo lại còn mang theo vẻ cười nhạo nói.
"Vì sống c.h.ế.t tồn vong của ngươi dân Mặc Lan, công chúa hy sinh vì nghĩa, ta sẽ cho ngươi c.h.ế.t thật minh bạch."
Dưới ánh lửa chiếu rọi, vẻ mặt của Hồ lão đầu trông thật đáng sợ.
"Nuôi những con chuột nhảy này cũng là vì công chúa, vốn muốn đợi đến khi công chúa tìm được thánh vật, sẽ để cho những con chuột này xuất hiện, hiện giờ đã tìm được bảo vật, công chúa không có ý nghĩa tồn tại nữa, những năm gần đây ta tỉ mỉ nuôi dưỡng lũ chuột này, một khi uống m.á.u người thì từ đây trở về sau, chúng sẽ trở nên hung mãnh gấp trăm lần so với hiện tại."
Lúc này cho dù Mặc Lan công chúa có ngốc cũng đã hiểu ý tứ của Hồ lão đầu, tức giận nói: "Ngươi to gan, phụ vương biết sẽ không tha cho ngươi!"
Hồ lão đầu cười gian "hắc hắc".
"Chờ thân vương lấy được bảo vật, ngươi cho rằng người ngồi trên vương tọa vẫn là phụ vương ngươi sao?"
Mắt của Mặc Lan công chúa lập tức mở to "Ngươi là người của vương thúc ta!"
"Không sai, ta chính là quân cờ thân vương để ở bên người quốc vương, đã mấy chục năm rồi, không nghĩ tới trước khi ta c.h.ế.t còn có thể phát huy tác dụng lớn như vậy, chờ ta cầm bảo vật trở về, con của ta, đời đời con cháu của ta, vĩnh viễn thoát khỏi cảnh lao dịch."
Nhìn thấy lũ chuột càng ngày càng ít, bộ mặt Hồ lão đầu dữ tợn.
"Bây giờ, ngươi đã có thể làm một con quỷ minh bạch!"
Bỗng nhiên Hồ lão đầu lần nữa thổi vài tiếng, giai điệu quái dị, bầy chuột lập tức tấn công về hướng Mặc Lan công chúa.
"Công chúa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-592.html.]
Thấy lũ chuột bỗng nhiên đều tấn công về hướng của Mặc Lan công chúa, giờ phút này Bách Lý Vân Tấn bất chấp mọi thứ, lập tức cướp đuốc từ trong tay thị vệ, lao ra khỏi vòng lửa, tiến đến cứu công chúa Mặc Lan.
"Tấn nhi!"
Xuân Phong thấy Bách Lý Vân Tấn lao ra ngoài, cũng lập tức thất kinh, kéo tay áo Bách Lý Mặc Thần.
"Mau đi cứu Tấn nhi!"
Bách Lý Mặc Thần cũng không dám khinh suất, liền phân phó Huyền Dịch giữ chặt Xuân Phong, hắn dẫn theo thị vệ cùng nhau xông ra ngoài.
Roi dài trong tay Mặc Lan công chúa quất xuống kín không kẽ hở, nhưng dù vậy lũ chuột nhảy bên người nàng càng ngày càng nhiều.
Bách Lý Vân Tấn liều lĩnh lao đến bên người Mặc Lan công chúa, không ngừng giơ đuốc xua đuổi những con chuột kia, muốn tạo một lỗ trống.
Rất nhanh Bách Lý Mặc Thần cũng dẫn người chạy đến, nhưng dưới sự chỉ huy của của Hồ lão đầu những con chuột này đều hung hãn không sợ chết, từng con từng con mắt đỏ ngầu, cắn xé tất cả mọi người nó gặp được.
"Còn bao nhiêu thuốc nổ?"
Xuân Phong nhìn đám người bị chuột vây kín, hỏi.
"Bẩm vương phi, lần này chúng ta vốn không mang theo nhiều, hiện tại đã dùng hết rồi."
Xuân Phong nghe xong sắc mặt có chút khó coi, thận trọng nhìn Hồ lão đầu đứng ở góc xa không ngừng chỉ huy bầy chuột, lại hỏi.
"Ngươi có biện pháp nào diệt trừ Hồ lão đầu không?"
Huyền Dịch xem xét khoảng cách một chút, mới trả lời: "Thuộc hạ nguyện ý thử một lần."
Huyền Dịch lấy ở trong người ra mấy thanh phi đao, nâng tay dùng nội lực, phi đao lập tức bay về hướng Hồ lão đầu.
Tuy Hồ lão đầu chỉ huy bầy chuột, nhưng vẫn chú ý động tĩnh của những người khác bên cạnh Xuân Phong.
Cho nên ngay khi phi đao sắp đánh trúng đầu hắn, đột nhiên hắn cúi thấp người, liền tránh thoát công kích sắc bén của ba thanh phi đao nhanh như gió kia.
Tránh thoát một lần, trong lòng Hồ lão đầu liền có chút đắc ý, vừa muốn đứng dậy, thình lình lại bị thanh phi đao thứ tư tiếp theo bay tới đ.â.m trúng bả vai.
"Phụt!"
Lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thủng da thịt, vai trái của Hồ lão đầu bị đ.â.m trúng, giai điệu quái dị cũng ngừng lại.
Mất đi mệnh lệnh chỉ dẫn, lũ chuột chỉ có thể dựa vào bản năng tấn công, chỉ chốc lát sau, Bách Lý Mặc Thần liền dẫn theo mọi người g.i.ế.c lũ chuột mở ra một con đường để họ trở lại trong vòng lửa.
Bởi vì không phải vết thương trí mạng, sau khi bị đau một lúc, Hồ lão đầu lấy lại sức, tiếp tục thổi giai điệu quái dị.
Ánh mắt Bách Lý Mặc Thần loé lên, tiện tay cầm lấy một thanh đao từ chỗ thị vệ, ném về phía Hồ lão đầu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Không đợi Hồ lão đầu kịp phản ứng, thanh đao kia giống như có mắt, mặc cho hắn né tránh thế nào, thân thể vẫn bị c.h.é.m thành hai nửa.
Tất cả những thứ này đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, Xuân Phong cũng không để ý tới những thứ kia, lôi kéo Bách Lý Vân Tấn, gấp giọng hỏi.
"Thế nào, con không bị thương chứ?"
"Mẹ, con không sao, chỉ là Thanh Vũ nàng......"
Bách Lý Vân Tấn vừa nói ra lời này, không khí lập tức có chút ngại ngùng.
Rõ ràng sắc mặt Bách Lý Mặc Thần tối xuống, vẻ mặt Xuân Phong cũng cứng đờ, đúng là có chút cảm giác mất mát.
Từ trong n.g.ự.c Mặc Thanh Vũ lấy ra một túi thuốc, đưa cho Xuân Phong.
"Vương phi, đây là thuốc diệt chuột đặc biệt của Mặc Lan bọn ta, cần phải hoà trong nước mới có hiệu quả."
Đôi mắt Xuân Phong lóe lên, định đưa tay đón lấy, nhưng bị Bách Lý Mặc Thần ngăn lại.
Xuân Phong thấy thế, bàn tay vươn ra dừng lại giữa không trung, quay đầu nhìn về phía ánh mắt phức tạp của Bách Lý Mặc Thần.
Mặc Lan công chúa cũng tự biết lúc này không cách nào lại lấy được lòng tin của họ, thê thảm cười, hỏi: "Các ngươi có nước không?"