Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 591

Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:14:25
Lượt xem: 22

Trong căn phòng trống, trên vách tường có vài cái lỗ nhỏ, Mặc Lan công chúa cùng Hồ lão đầu nhìn qua từng cái lỗ một.

"Bọn họ ở chỗ này."Hồ lão đầu đứng trước một cái lỗ nói.

Mặc Lan công chúa đi qua, quả nhiên từ trong lỗ nhỏ phát hiện nhóm người Xuân Phong.

Nhìn xuyên qua đó, có thể nhìn thấy nhóm người Xuân Phong đang cẩn thận tìm kiếm thứ gì.

Sau một hồi tìm kiếm bỗng nhiên Bách Lý Mặc Thần ngừng lại, đứng bất động.

"Có chuyện gì vậy?"

Xuân Phong hỏi.

Bách Lý Mặc Thần nhíu mày nói: "Ta luôn cảm giác có người đang theo dõi chúng ta."

"Theo dõi? "Lập tức Xuân Phong cảnh giác hỏi.

Bách Lý Mặc Thần giơ tay ngăn cản Xuân Phong nói ra, chỉ bất ngờ quay đầu nhìn về một hướng.

Mặc Lan công chúa đang quan sát bọn họ nhìn thấy Bách Lý Mặc Thần đột nhiên nhìn về phía mình, ánh mắt đầy c.h.ế.t chóc, nàng giật mình, theo bản năng lập tức tránh ra khỏi đó.

"Có chuyện gì vậy?"

Hồ lão đầu kinh ngạc, đến đỡ công chúa dậy muốn đi xem xét thử.

"Không được đi!" Mặc Lan công chúa lập tức giữ chặt Hồ lão đầu, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi nhiều, " Có thể Bách Lý Mặc Thần đã phát hiện ra chúng ta, không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Hồ lão đầu bán tín bán nghi, có điều nhìn thấy thái độ sợ hãi của Mặc Lan công chúa, cũng dừng lại không dám đi đến xem.

"Đã phát hiện được gì rồi?"

Bên này, thấy Bách Lý Mặc Thần bỗng nhiên hướng mắt nhìn lên một góc của trần nhà, Xuân Phong lên tiếng hỏi.

"Nháy mắt đã không thấy nữa." Bách Lý Mặc Thần nhíu mày nói.

"Nếu không phải là Mặc Lan công chúa, thì lại là một động vật sa mạc rất xảo quyệt, mọi người nhất định phải cẩn thận."

Xuân Phong cũng nhìn chỗ Bách Lý Mặc Thần nhìn lúc nãy, như đang suy nghĩ gì rồi nói.

"Chúng ta cùng nhau hành động hiệu quả quá thấp, không bằng chia ra hành động, hai nhóm không nên cách xa nhau quá, một khi gặp nguy hiểm, cũng có thể cứu viện kịp thời."

"Cách này được đấy."

Bách Lý Mặc Thần gật đầu, lập tức chia bọn thị vệ thành hai nhóm, Huyền Dịch cùng Bách Lý Vân Tấn, Bách Lý Vân Oanh một nhóm, hắn và Xuân Phong dẫn theo một nửa thị vệ khác, tách ra bắt đầu hành động.

Mà lúc này Mặc Lan công chúa chỉ dám thỉnh thoảng liếc mắt một cái, thấy nhóm người Xuân Phong tách ra, lập tức nhìn Hồ lão đầu nói.

"Bọn họ đã phát hiện chúng ta, bắt đầu chia làm hai nhóm, có điều hẳn là bọn họ không biết vị trí của chúng ta, ngươi quan sát Bách Lý Vân Tấn, ta quan sát Bách Lý vương gia và vương phi của hắn. Phải thật cẩn thận."

Mặc dù Mặc Lan công chúa đã hết sức cẩn thận, nhưng nàng đã đánh giá thấp sự cảnh giác của Bách Lý Mặc Thần.

"Vẫn còn ánh mắt theo dõi chúng ta, mọi người cẩn thận."

Bách Lý Mặc Thần cau mày phân phó, loại cảm giác biết trong bóng tối có kẻ địch này, nhưng hắn lại không biết gì về đối phương không tốt chút nào.

"Mọi người hãy đợi đã."

Đột nhiên Xuân Phong mở miệng nói.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Thế nào, có phát hiện gì không?"

Bách Lý Mặc Thần khẩn trương tiến lên hỏi.

Xuân Phong lắc đầu, không chắc chắn nói: "Ta có một loại cảm giác, loại cảm giác này làm cho ta vừa quen thuộc vừa lo lắng, ta cũng không biết vì sao."

Bách Lý Mặc Thần nhìn bốn phía một chút.

"Có lẽ là nơi này quá âm u, nhất thời nàng không thể thích ứng được, còn có ta ở đây."

Không cần suy nghĩ Bách Lý Mặc Thần nhẹ giọng an ủi.

Xuân Phong lắc đầu, "Không phải. Các ngươi đi theo ta."

Bách Lý Mặc Thần không biết Xuân Phong đã phát hiện cái gì, nhưng đối với vợ đại nhân, hắn đều sẽ nghe theo không cần lý do, ngay lập tức mang theo bọn thị vệ yểm trợ Xuân Phong, đồng thời phái người báo cho Bách Lý Vân Tấn không cần đi xa và phải theo sát bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-591.html.]

Xuân Phong liền một mạch đi đến khu vực trung tâm bên trong, rất nhanh liền đến chính giữa đại điện, có thể nhìn thấy một cái hồ nước tròn đã khô cạn từ lâu.

Nhìn hồ nước cảm giác trong lòng Xuân Phong đặc biệt mãnh liệt, lúc này nàng càng trở nên hoảng hốt, nhưng cảm giác quen thuộc này cũng mạnh mẽ hơn.

"Có lẽ nó ở dưới đó."

Xuân Phong chỉ vào hồ nước nói.

Hồ nước đã sớm khô cạn, trong hồ chỉ có cát vàng bồi lấp gần như ngang bờ.

"Đào."

Bách Lý Mặc Thần hạ lệnh.

Lúc này Bách Lý Vân Tấn cũng dẫn theo người chạy tới, vì thế các thị vệ đều đi xuống tìm kiếm.

Sau khi từng đống cát vàng bị đào lên, hình dạng ban đầu của hồ nước cũng dần lộ ra.

Mặc Lan công chúa nhìn thấy hành động của nhóm người Xuân Phong, lập tức nói: "Đi, chúng ta cũng đến hồ thánh."

Cuối cùng, lúc hồ nước bị đào đến đáy, một thị vệ bẩm báo: "Vương gia, tìm được một chiếc nhẫn ở đây."

Chỉ nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, Xuân Phong liền nói: "Chính là nó."

Những người khác nghe thấy đây chính là bảo vật bọn họ khổ sở tìm kiếm, cũng đều vô cùng kích động.

Xuân Phong đánh giá chiếc nhẫn, lúc này nàng cảm nhận được có một cảm xúc gì đó rất mãnh liệt, nhưng lại không thể nghĩ ra bản thân và chiếc nhẫn này có quan hệ gì.

"Đúng không?"

Bách Lý Mặc Thần cũng có chút kích động hỏi.

"Đúng vậy, ta có thể khẳng định, cảm giác quen thuộc của ta đối với nó nói cho ta biết chính là nó."

Cầm chiếc nhẫn, Xuân phong vừa nghi hoặc vừa mừng rỡ.

Trên chiếc nhẫn chạm trổ hoa văn cổ xưa, mặt trên khảm một bảo thạch màu lam cực lớn, liếc mắt nhìn lần nữa, liền có một loại cảm giác như đang nhìn thấy biển.

Chẳng biết tại sao Bách Lý Mặc Thần khi nghe Xuân Phong nói nàng vô cùng quen thuộc với chiếc nhẫn này, hắn có một cảm giác rất không hài lòng.

Nghĩ một chút thấy loại cảm giác này thật vô nghĩa, hắn liền đè nén xuống sự khác thường trong lòng, nói.

"Nếu đã như vậy, chúng ta liền khởi hành trở về đi."

"Đứng lại, để nhẫn ở lại đây."

Bỗng nhiên Mặc Lan công chúa và Hồ lão đầu xuất hiện, ở phía sau bọn họ là đàn chuột nhảy, cũng chính là thứ đã nhắc đến nhiều lần, hướng về phía bọn họ không ngừng giương nanh múa vuốt, liên tục phát ra âm thanh "chít chít" làm da đầu người khác tê dại.

Không ai nghĩ tới, đồ vật bọn họ khổ cực tìm kiếm bây lâu nay, lại bị nhóm người đối phương tìm được dễ dàng như thế.

Chẳng lẽ đúng như Đại Tế Ti dự đoán, nữ nhân trước mắt này, hay nói Diêu Vương phi mới là người đã được số phận định trước tìm được suối thời gian?

Trong lòng Mặc Thanh Vũ âm thầm kinh ngạc, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ thận trọng.

"Công chúa?"

Bách Lý Vân Tấn vô cùng kinh ngạc, hắn cho rằng sau khi Mặc Lan công trải qua chuyện ngày hôm qua, cho dù không thể dập tắt được ý muốn tìm bảo vật của nàng, ít nhất sẽ không tiếp tục ra tay đối phó với bọn họ.

"Công chúa, chúng ta đã đồng ý tìm được bảo vật hay không sẽ phụ thuộc vào bản lĩnh của bọn ta, công chúa đây là muốn nuốt lời?"

Xuân Phong đứng bên cạnh Bách Lý Mặc Thần, trầm mặt nhìn Mặc Thanh Vũ rồi lạnh lùng nói.

"Thực xin lỗi."

Ánh mắt Mặc Thanh Vũ lóe lên, mang theo chút áy náy nói.

Có điều sau đó biểu cảm trên mặt nàng lại trở nên kiên định.

“Ta đã nói, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không bao giờ từ bỏ ý định đoạt được bảo vật, dù là vì người dân Mặc Lan hay vì ta hoặc phụ vương của ta.

Ta cũng không muốn đi đến kết quả này, nếu như đêm qua các ngươi không phản kháng, có lẽ ta chỉ khống chế các ngươi, để vương phi hỗ trợ tìm ra bảo vật mà thôi, ta biết các ngươi đều là người rất tốt bụng, ta sẽ không tổn hại đến các ngươi, chúng ta đều có thể bình an vô sự. Cũng may các ngươi đều là người lương thiện, cho nên mới có cơ hội để ta trở mình hôm nay."

"Hừ, ngươi cho rằng có thể khống chế bổn vương bằng lũ chuột này?"

Bách Lý Mặc Thần hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ở hai bên đại điện xuất hiện hơn mười thị vệ cầm đuốc và trường kiếm.

Loading...