Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 590

Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:10:26
Lượt xem: 19

Bách Lý Vân Oanh ở chỗ này nghe một hồi, cũng có lẽ hiểu được chuyện đã xảy ra, nàng ấy cũng vô cùng đồng tình với Công chúa Mặc Lan, nhưng vừa nghĩ tới Vân Tễ, nàng ấy cũng không cách nào đồng ý nhường bảo vật.

Bách Lý Vân Oanh nhìn thoáng qua Bách Lý Vân Tấn, biết giữa bọn họ còn có chuyện muốn nói, cũng về tới doanh trướng của mình.

“Các ngươi không thể mang Thời Không Chi Tuyền đi!”

Ánh mắt Mạc Thanh Vũ vẫn kiên định cố chấp như cũ nhìn Bách Lý Vân Tấn, trầm giọng nói.

Bách Lý Vân Tấn đi lên phía trước, cũng không biết nói cái gì.

Nhưng thật ra Công chúa Mặc Lan lại mở miệng lần nữa, tự giễu cười khổ nói: "Chứng kiến một người muốn g.i.ế.c các ngươi lại trở nên chật vật như thế, có phải rất vui vẻ hay không?"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Không đợi Bách Lý Vân Tấn trả lời, Công chúa Mặc Lan lạitiếp tục nói.

"Lãnh thổ Mặc Lan những năm này không ngừng thu nhỏ lại, tất cả người Mặc Lan chỉ còn một mục tiêu duy nhất, chính là sống sót, truyền sinh mệnh. Cho nên, ở Mặc Lan, nếu như nhà nào không có con trai, sẽ bị vô cùng khinh thường. Ở vương thất cũng giống vậy. Nhưng mà phụ vương ta chỉ có một đứa con gái là ta, nếu như trước khi ông ấy thoái vị, ta không thể thuyết phục vương thất để cho ta kế thừa vương vị, ta và phụ thân có thể sẽ bị đuổi ra khỏi Mặc Lan, bị chôn vùi trong sa mạc mênh mông."

Công chúa Mặc Lan nói xong, nước mắt đã bất tri bất giác chảy xuống.

“Cho nên, ta cần phải lấy được bảo vật, không chỉ là vì người Mặc Lan, mà còn vì để ta và phụ thân ta có thể sống sót.”

Bách Lý Vân Tấn nghe xong tim cũng như bị d.a.o cắt, nức nở nói: “Có lẽ còn có biện pháp khác!”

Công chúa Mặc Lan cười khổ một cái.

“Dựa theo dự đoán của Đại Tư Tế, nếu không có các ngươi, người Mặc Lan sẽ không thể tìm thấy bảo vật, dần dần biến mất trong sa mạc. Nhưng hiện tại các ngươi tìm được bảo vật, cũng không thể trả cho Mặc Lan chúng ta, đây có lẽ chính là vận mệnh an bài đi?”

Bách Lý Vân Tấn nhìn khuôn mặt Công chúa Mặc Lan tràn đầy nước mắt, trong lòng cũng đau lòng, nhưng mà cũng không biết phải làm sao để an ủi công chúa.

“Ta không tin số mệnh, ta tin nhân định thắng thiên, nhất định sẽ có biện pháp, ngươi để ta ngẫm lại, ta sẽ không để cho ngươi chết!”

Bách Lý Vân Tấn nhìn Công chúa Mặc Lan kiên định nói.

Công chúa Mặc Lan cười buồn: “Chỉ cần ngươi có phần tâm ý này với ta, ta liền cảm thấy mỹ mãn, chẳng qua…”

Công chúa Mặc Lan nói xong, trong mắt lại lộ ra thần thái kiên định: “Ta sẽ không vì tâm ý của ngươi đối với ta mà từ bỏ, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ nhất định nghĩ cách lấy được bảo vật.”

“Ta có thể hiểu được ngươi, nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy. Đêm đã khuya, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bách Lý Vân Tấn lúc này đã khôi phục lý trí, bình tĩnh nói.

…….

Ngày hôm sau, Bách Lý Vân Tấn và Công chúa Mặc Lan đều mang hai quầng mắt thâm thật to.

Bách Lý Vân Oanh nhìn ca ca của mình, lại nhìn Công chúa Mặc Lan, tự giác trầm mặc đứng ở bên cạnh mẫu thân.

Xuân Phong đi tới bên người Công chúa Mặc Lan, nói: "Chắc hẳn không phải là lần đầu tiên ngươi tới cổ thành, chúng ta lại thực hiện một giao dịch khác nhé?"

“Giao dịch gì?”

“Dựa theo dự đoán của Đại Tư Tế các ngươi, ngươi dẫn đường cho chúng ta, về phần bảo vật, ai tìm được trước sẽ là của người đó.”

Hai mắt Công chúa Mặc Lan sáng ngời.

Bách Lý Vân Tấn cũng bất tri bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cảm kích nhìn mẫu thân.

Xuân Phong lại cười nói: “Thị vệ của ngươi sẽ ở chỗ này chờ chúng ta đi ra, nếu như ngươi muốn giở trò, những người này sẽ vĩnh viễn bị chôn ở dưới cát vàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-590.html.]

Con ngươi Công chúa Mặc Lan co rụt lại, nhìn về phía thị vệ của mình, lúc này, bọn họ đã bị trói cùng một chỗ, do thị vệ Bách Lý Mặc Thần mang đến trông coi.

“Được, ta đồng ý với ngươi! Nhưng mà ta phải dẫn theo ông ta.” Công chúa Mặc Lan nói xong chỉ vào Hồ lão đầu.

“ Hồ lão đầu là người hiểu rõ sa mạc nhất trong chúng ta, nếu chúng ta gặp nguy hiểm dưới lòng đất, nói không chừng Hồ lão đầu có thể giúp đỡ.”

Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó gật gật đầu với Công chúa Mặc Lan.

……

Đoàn người rất nhanh liền xuất phát.

Thiên Lan thành bây giờ đã là một tòa cổ thành dưới lòng đất, đoàn người giơ đuốc, dưới sự dẫn dắt của Công chúa Mặc Lan, đi ước chừng một khắc đồng hồ vào trong thành tường thành sớm đã phong hóa, lại xuyên qua từng đường phố, đi tới một quần thể cung điện huy hoàng.

Chẳng qua, huy hoàng ý là chỉ cung điện lúc chưa biến thành bờ tường đổ nát.

Giờ phút này, quần thể tòa cung điện này sớm đã thành một mảnh phế tích, chỉ có thể từ quy mô bên ngoài bên trên của nó, tưởng tượng lúc đó nó hùng vĩ ra sao.

“Nơi này chính là thần miếu của Thiên Lan cổ thành.” Công chúa Mặc Lan giới thiệu.

"Bảo vật cũng cung phụng bên trong thần miếu, nhưng mà bản vẽ thần miếu đã xói mòn, cho nên bảo vật cụ thể ở vị trí nào của thần miếu, ta cũng không biết được biết, chỉ có thể dựa vào bằng bản lĩnh đi tìm từng nơi."

“Hơn nữa, giờ phút này thần miếu đã là điểm tập trung của loài động vật đào hang trên sa mạc, bên trong thằn lằn, Sa Khiêu các loại động vật đếm không xuể, sau khi các ngươi đi vào, ngàn vạn lần không được sơ ý.”

Công chúa Mặc Lan tựa như nói xong mới ý thức được giờ phút này bọn họ đã là quan hệ đối lập, sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Xuân Phong cười thân thiện nói: “Đa tạ công chúa nhắc nhở.”

“Được rồi, ta muốn nói chính là những thứ này, ta đã dẫn các ngươi vào trong thần miếu, còn lại đều dựa vào bản lĩnh, hơn nữa, thị vệ của ta cũng phải không bị thương.”

“Việc này đương nhiên.”

Công chúa Mặc Lan nhận được câu trả lời khẳng định của Xuân Phong, dẫn đầu giơ cây đuốc lên, vào thần miếu, vừa đi vừa nói.

“Khu vực bên ngoài ta đã lục soát một lần, không có bóng dáng bảo vật, bảo vật rất có thể ở khu vực trung tâm thần miếu, chúng ta đến đó rồi tách ra.”

“Chúng ta cũng đi vào đi.”

Đoàn người Xuân Phong cũng đi theo vào thần miếu.

Hiện giờ tuy rằng thần miếu đã rách nát, nhưng mà từ cột trụ đại điện, cùng với bố trí bên trong, cũng bị Thạch Nam tưởng tượng ra năm đó thần miếu huy hoàng.

Xuân Phong đi vào ở bên trong nội tâm vẫn vô cùng cảm thán, kiếp trước nàng cũng từng đi qua hang đá Mạc Cao, cảm thấy đáng tiếc vì nền văn minh nhân loại đã mất đi.

Bây giờ đích thân đi dạo trong tàn tích của nền văn minh nhân loại, nghĩ đến nỗ lực trả giá của Công chúa Mặc Lan vì tránh cho Mặc Lan bị sa mạc cắn nuốt, tâm tình đương nhiên lại khác hẳn.

“Được rồi, đến đây đã tiến vào khu vực trung tâm thần miếu, chúng ta tách ra đi.”

Công chúa Mặc Lan, vẫn luôn đi ở phía trước, quay đầu lại nói.

Xuân Phong gật gật đầu, xích lại đi với Bách Lý Mặc Thần dẫn theo bọn thị vệ tiến vào một khu vực khác với hướng của Công chúa Mặc Lan.

Bách Lý Vân Tấn quay đầu lại thật sâu nhìn công chúa liếc mắt một cái, cũng đi theo Xuân Phong đi vào khu vực trung tâm.

Công chúa Mặc Lan nhìn đoàn người Xuân Phong biến mất ở nội điện thần miếu, mới gật đầu với Hồ lão đầu, hai người cũng tiến vào trung tâm của thần miếu.

Không có chỉ dẫn của Công chúa Mặc Lan, tốc độ của đoàn người Xuân Phong lại chậm lại, tìm kiếm hết cung điện này đến cung điện khác.

Mà Công chúa Mặc Lan và Hồ lão đầu tựa như ngựa quen đường cũ, vẫn luôn đi tới trung tâm thần miếu, bước vào một căn phòng tương đối nguyên vẹn.

Loading...