Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 589
Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:10:25
Lượt xem: 24
“Nhưng mà ngươi như vậy có khác gì với g.i.ế.c ta!”
Bách Lý Vân Tấn nghe xong, nhịn không được lên tiếng, sải bước đi vào doanh trướng của Công chúa Mặc Lan.
“Ngươi…”
Công chúa Mặc Lan kinh ngạc nhìn Bách Lý Vân Tấn, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
“Ta nói rồi, bảo vật tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người khác!”
Một thị vệ tiến lên rút đao đối với Bách Lý Vân Tấn, xin chỉ thị với Công chúa Mặc Lan nói: "Công chúa, người này đã biết được kế hoạch của chúng ta, không thể giữ lại!"
Trong mắt Công chúa Mặc Lan xẹt qua một tia thống khổ, nhìn Bách Lý Vân Tấn nói: “Thực xin lỗi, vì tộc nhân của ta, ta cần phải làm như vậy.”
Công chúa Mặc Lan mới vừa nói xong, thị vệ đã giơ đao động thủ Bách Lý Vân Tấn.
Võ công mấy năm nay Bách Lý Vân Tấn cũng không phải học cho vui, chẳng qua ba chiêu liền thu thập người nọ.
Những người còn lại thấy võ công Bách Lý Vân Tấn mạnh như vậy, lập tức xông lên bao vây.
Tức khắc trong doanh trướng một trận tiếng động lưỡi đao vang lên.
Động tĩnh trong doanh trướng Công chúa Mặc Lan, lập tức đánh thức Bách Lý Mặc Thần và bọn thị vệ.
“Có chuyện gì vậy?”
Bách Lý Mặc Thần vừa động, Xuân Phong cũng lập tức tỉnh.
“Ta đi xem một chút, nàng ở lại đây đừng nhúc nhích.”
Bách Lý Mặc Thần nói đi ra doanh trướng, lập tức phán đoán ra âm thanh đánh nhau đến từ doanh trướng Công chúa Mặc Lan.
“Vương gia, không thấy đại công tử!”
Lúc này, một thị vệ tới báo.
Bách Lý Mặc Thần nghe xong, lập tức phân phó một số thị vệ thủ vệ doanh địa, tự mình mang theo một số thị vệ khác đi tới doanh trướng Công chúa Mặc Lan.
Nhìn thấy Bách Lý Vân Tấn bị thị vệ Công chúa Mặc Lan vây quanh, Bách Lý Mặc Thần là người đầu tiên động thủ.
Thực lực của Bách Lý Mặc Thần vượt xa mọi người, vừa ra tay, thị vệ bên người Mạc Thanh Vũ liền ngã xuống một mảng lớn.
Thị vệ đi theo hắn thực lực từng người cũng phi phàm, rất nhanh, thị vệ của Mạc Thanh Vũ đều bị chế trụ.
Mạc Thanh Vũ cũng bị khống chế.
“Đừng thương tổn công chúa!”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Bách Lý Vân Tấn nôn nóng nhìn công chúa bị thị vệ bắt, lập tức cầu tình với cha mình.
Bách Lý Mặc Thần sắc mặt nghiêm nghị, Bách Lý Vân Tấn cũng biết mình xúc động, nhưng nhìn Công chúa Mặc Lan, Bách Lý Vân Tấn vẫn tiến lên nói.
“Con tin tưởng công chúa cũng có lý do khó nói, bằng không trên đường đi, công chúa cũng có rất nhiều cơ hội xuống tay.”
Bách Lý Mặc Thần liếc mắt một cái nhìn Bách Lý Vân Tấn thật sâu, Bách Lý Vân Tấn lập tức chột dạ trong lòng nhảy dựng.
Bách Lý Mặc Thần cũng không có tiếp tục truy vấn, mà nhìn về phía Mạc Thanh Vũ.
"Công chúa, không có gì muốn nói sao?"
Mạc Thanh Vũ trầm mặt nhìn về phía Bách Lý Mặc Thần.
“Mạc Thanh Vũ ta dám làm dám nhận, chuyện cho tới bây giờ, mặc ngài xử trí.”
Còn Bách Lý Vân Tấn giữa mày khẽ nhúc nhích, trong ánh mắt mang theo lo lắng, quay đầu nhìn về phía cha mình, do dự nói.
“Phụ vương…”
“Bảo vật là của Mặc Lan chúng ta, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi. Chỉ có thể trách các ngươi muốn tìm không nên là Thời Không Chi Tuyền!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-589.html.]
Ánh mắt Mạc Thanh Vũ kiên định, không thèm liếc mắt một cái nhìn đến Bách Lý Vân Tấn, lạnh lùng nhấn mạnh lần nữa.
Trong lòng Bách Lý Vân Tấn vừa giận vừa đau.
"Ở trong lòng ngươi đã sớm quyết định sau khi đến tàn tích Thiên Lan, sẽ diệt trừ chúng ta phải không?"
Công chúa Mặc Lan quay đầu, thần sắc lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một ít cảm xúc phức tạp.
"Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phải g.i.ế.c các ngươi, nhưng mà các ngươi không muốn nhường bảo vật, ta cũng chỉ có thể ra hạ sách này."
“Chỉ cần sau khi tìm được bảo vật, các ngươi đưa nó cho ta, các ngươi chính là khách quý của Mặc Lan ta, người Mặc Lan sẽ vĩnh viễn khắc ghi ân đức của các ngươi, nhưng nếu các ngươi khăng khăng lấy đi bảo vật, ta chỉ có diệt trừ các ngươi.”
Trong mắt Bách Lý Vân Tấn lại hiện lên thần sắc thống khổ, hắn cứ như vậy nhìn Mặc Lan công chúa.
Sau khi trầm mặc thật lâu, rốt cục chậm rãi mở miệng: “Thực xin lỗi, chúng ta cần bảo vật này cứu mạng, cho nên bảo vật không thể nhường cho..."
“Hừ.” Công chúa Mặc Lan hừ một tiếng: "Ta mặc kệ ngươi muốn cứu là người nào, ta chỉ hỏi ngươi một câu, tánh mạng của hắn quan trọng, chẳng lẽ mấy chục vạn tánh mạng bá tánh Mặc Lan không quan trọng sao?"
Lúc này, Xuân Phong và Vân Oanh vén rèm tiến vào đại trướng, Vân Oanh nhìn thấy tình hình nơi này rất kinh ngạc.
Xuân Phong thì không hề gợn sóng, tựa như đã sớm biết tất cả chuyện này sẽ xảy ra.
"Đều là ta, đều là ta giật dây công chúa làm như vậy, các ngươi muốn giết, liền g.i.ế.c ta đi, xin các ngươi thả công chúa!"
Lúc này, Hồ lão đầu đột nhiên lớn tiếng nói.
“Là ta trộm đưa thư quốc vương giao cho công chúa, cũng do ta kiến nghị công chúa diệt trừ của các ngươi, kẻ gây họa sau lưng mọi thứ đều là ta!”
Công chúa Mặc Lan kinh ngạc nhìn lão Hồ đầu.
“Lão Hồ đầu, ngươi làm gì vậy? Việc này người quyết định là ta, có quan hệ gì với ngươi, chuyện tới hiện giờ, ngươi cảm thấy các nàng còn sẽ bỏ qua cho ta sao?”
“Mặc Lan có thể không có một Hồ lão đầu, nhưng mà Mặc Lan không thể không có công chúa, ngài là con nối dõi duy nhất của quốc vương, ngài c.h.ế.t rồi, Mặc Lan phải làm sao bây giờ?”
Xuân Phong một đường đi tới, cũng biết thật ra tâm tính của Công chúa Mặc Lan cũng không tệ lắm, làm như vậy cũng có thể tha thứ về tình cảm. Nhưng mà nàng cũng không phải thánh mẫu, không có khả năng chỉ vì hiểu được hành vi của Công chúa Mặc Lan, liền từ bỏ bảo vật.
Suy nghĩ một chút, Xuân Phong kiến nghị nói với Bách Lý Mặc Thần.
"Đoạn đường này chúng ta đi, nhờ có vương thất Mặc Lan giúp đỡ, nếu như không có bản đồ của bọn họ, chúng ta đã không thể tìm ra tung tích của bảo vật nhanh như vậy."
Tính ra, vương thất Mặc Lan coi như có ân với chúng ta, không bằng trước tiên khống chế các nàng lại.
Chờ đến lúc chúng ta trở về, giao cho quốc vương Mặc Lan, cũng coi như hoàn thành giao phó của ông ấy đối với chúng ta, từ đó không ai nợ ai."
Bách Lý Mặc Thần hơi trầm ngâm, cũng đồng ý đề nghị Xuân Phong, phân phó bọn thị vệ trông coi công chúa cho kỹ.
“Diêu Vương!”
Ngay lúc Bách Lý Mặc Thần chuẩn bị dẫn theo Xuân Phong rời khỏi, Công chúa Mặc Lan bỗng nhiên kêu to.
Bách Lý Mặc Thần quay đầu lại, cau mày nhìn Công chúa Mặc Lan.
Công chúa Mặc Lan nói: "Nếu ngươi không g.i.ế.c ta, ta cũng không có khả năng từ bỏ bảo vật, ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào cho nó, không phải các ngươi chỉ muốn cứu tánh mạng một người thôi sao?"
“Cần linh đan diệu dược gì, các ngươi cứ nói, chỉ cần Mặc Lan ta có, bất cứ bảo vật gì ngươi đều có thể cầm đi, chỉ cần ngươi để lại Thời Không chi tuyền.”
Bách Lý Mặc Thần nhàn nhạt phun ra 2 chữ: “Không thể!”
Công chúa Mặc Lan lại hướng ánh mắt về phía Xuân Phong.
“Diêu Vương phi, ta cầu ngươi! Ngươi cũng là người làm mẫu thân, nếu như Mặc Lan không có Thời Không chi tuyền, sẽ có vô số mẫu thân mất đi đứa con, ngươi nhẫn tâm sao?”
Xuân Phong không thể thờ ơ trước những lời này của Công chúa Mặc Lan, dù sao nàng đến từ thế kỷ 21, biết rằng có quá nhiều quốc gia lịch sử cổ đại đã biến mất trong sa mạc.
Tuy nhiên, ở trong trái tim nàng, con trai của nàng hơn bất cứ thứ gì khác.
"Công chúa, như lời ngươi nói, không có người mẹ nào trong thiên hạ muốn mất đi đứa con của mình, ta cũng vậy. Thật xin lỗi, hiện tại ta chỉ là một mẹ ích kỷ, không phải là vương phi vĩ đại gì!"
Xuân Phong nói xong, tay trong tay với Bách Lý Mặc Thần, không chút do dự rời đi.
Bách Lý Vân Tấn thì ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên đi hay ở lại.