Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 574

Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:06:20
Lượt xem: 26

"Được, cứ quyết định như vậy đi, có hoàng thúc của con đi cùng ta thì con có thể yên tâm ở lại kinh thành chờ chúng ta trở về rồi."

Nói xong Xuân Phong nhìn Bách Lý Lăng Phong rồi gật đầu một cách nặng nề, sau đó ra lệnh cho Vân Tấn đang đứng bên cạnh.

"Mẫu thân, vẫn là nên để con đi đi." Bách Lý Vân Tấn nhăn mày cực sâu, vẫn không thể nào yên tâm được mà nói.

"Không được đâu Tấn Nhi, nước không thể một ngày không có vua, hiện tại con chỉ mới lên ngôi chưa lâu, quyền lực vừa mới ổn định, tuyệt đối không thể xảy ra biến cố nào nữa, hãy nghe lời mẫu thân con đi. Phụ vương và đệ đệ muội muội con nhất định sẽ không sao đâu."

Bách Lý Lăng Phong lại một lần nữa lên tiếng khuyên nhủ, quốc gia đại sự cần phải được đặt lên hàng đầu, đây chính là nỗi khổ của việc mang thân phận chí cao vô thượng.

Bách Lý Vân Tấn không nói thêm câu nào nữa mà chỉ kêu người truyền Lam Dịch tiến cung, sau đó sai người chuẩn bị hành trang cần thiết để lên đường.

Sau khi tiễn mẫu thân và hoàng thúc rời đi, Bách Lý Vân Tấn cảm nhận được một sự vô lực chán nản xưa nay chưa từng có.

Mặc dù hắn là người tôn quý nhất thiên hạ, nhưng đồng thời cũng là người thân bất do kỷ nhất thiên hạ.

Rõ ràng biết phụ mẫu và người nhà đang gặp nguy hiểm nhưng lại không thể tự mình đi cứu, nỗi khổ tâm và bất lực này ai có thể hiểu được.

Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, Bách Lý Vân Tấn thầm cầu nguyện phụ mẫu đệ đệ muội muội có thể bình an quay về.

Sau khi chiến sự kết thúc, cả triều đường và thiên hạ dường như đã phục hồi sự phồn vinh hưng thịnh trước đây, nhưng sự cô đơn lạc lõng trong cung thì chẳng ai hiểu được.

Chiếc xe ngựa mà Xuân Phong đang ngồi di chuyển rất nhanh, nhưng mà Xuân Phong ngồi trong xe vẫn không ngừng thúc giục người đánh xe đi nhanh lên.

"Nhanh lên một chút!"

"Vâng, vương phi!"

Thị vệ đánh xe nhận được mệnh lệnh liền vung roi quất vào lưng ngựa.

Con ngựa đau đớn kêu lên chạy càng nhanh để lại một đám khói bụi.

Xe ngựa chạy một đường dài đi đến thành Bình Châu ở phía Bắc thì mới dừng lại.

Bảy ngày bảy đêm không nghỉ ngơi, hành trình trong vòng nửa tháng hoàn thành xong, dọc đường đã c.h.ế.t mất mười mấy con ngựa.

Đến được Bình Châu, tất cả thị vệ bao gồm Bách Lý Lăng Phong đều cạn kiệt sức lực.

Chỉ có mỗi mình Xuân Phong hai mắt sáng ngời vội vàng xuống xe.

Sở dĩ dừng chân ở Bình Châu là vì hiện tại Huyền Dịch đã mang theo thủ lĩnh của bộ tộc Hung Nô đang bị giam giữ đợi sẵn ở chỗ này.

"Chủ tử!" Ngoài xe ngựa vang lên một tiếng gọi, Huyền Dịch nhanh chân bước ra cửa đón.

Thấy Xuân Phong xuống xe ngựa, y lập tức tiến lên cung kính nói.

"Đã mang tên đó đến rồi đúng không?"

Xuân Phong dường như không thèm suy nghĩ mà trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Bây giờ nàng chỉ muốn mau chóng gặp được người kia rồi thẩm vấn cho ra kết quả, cho dù là chỉ có một tí manh mối thôi cũng được.

"Chủ tử đi đường đã mệt, hay là nghỉ ngơi một lát rồi hẵng thẩm vấn sau!"

Huyền Dịch thấy sắc mặt Xuân Phong rõ ràng đang mệt mỏi liền nhịn không được mà khuyên nhủ.

"Không cần, kẻ đó đang ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp!" Xuân Phong dùng giọng điệu ra lệnh làm người khác không có cơ hội từ chối.

Huyền Dịch chỉ có thể dẫn chủ tử nhà mình đến mật thất nơi đang giam giữ người kia.

"Chủ tử, hắn đang ở bên trong!" Huyền Dịch dẫn Xuân Phong đến một gian phòng biệt lập dưới lòng đất rồi chỉ tay một kẻ có khuôn mặt mơ hồ xem không rõ ở bên trong.

"Miệng của kẻ này rất cứng, thuộc hạ dùng đủ mọi phương pháp nhưng hắn vẫn không chịu khai."

Huyền Dịch có chút hổ thẹn cúi thấp đầu.

"Ừm, ở đây giao cho ta, ngươi ra ngoài trước đi!" Vẻ mặt Xuân Phong bình tĩnh phất tay ra hiệu Huyền Dịch đi ra ngoài.

"Vâng, chủ tử!" Huyền Dịch xoay người lại một lần nữa nhìn kẻ đang bị xích lại, sau khi xác nhận đối phương không còn năng lực tấn công nữa thì mới gật đầu đi ra ngoài, nhưng vẫn lặng lẽ đứng chờ ở trước cửa đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.

"Mau nói cho ta, vũ khí trong tay các ngươi là từ đâu mà có? Là ai đưa cho các ngươi?"

Sau khi Huyền Dịch rời đi, Xuân Phong tiến về phía trước hai bước cúi đầu hỏi.

Mà câu đầu tiên nàng hỏi không phải là tra hỏi tung tích của Vương gia hay tiểu thế tử như Huyền Dịch dự đoán, mà là hỏi về vũ khí sử dụng trong chiến sự làm Huyền Dịch có chút ngạc nhiên.

"Á à, thì ra ngươi chính là đỉnh đỉnh đại danh Diêu Vương phi đấy sao? Hahaha, quả nhiên là mỹ nhân khó gặp, con cái đều lớn hết rồi mà vẫn đẹp như thế!"

Người kia vốn dĩ đang cúi đầu giả chết, nhưng khi nghe được câu hỏi của Xuân Phong liền biết người đến là ai, thế là ngước đầu lên nhìn Xuân Phong rồi cười một cách đáng khinh.

"Trả lời câu hỏi của ta!"

Đối mặt với hành vi đáng khinh của người kia, Xuân Phong vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chỉ lạnh lùng đáp lại một câu.

"Haha, tại sao ta phải nói cho ngươi biết, nói cho ngươi biết ta còn sống yên ổn được sao?" Người kia tiếp tục cười lạnh, khóe miệng không ngừng chảy máu.

Khuôn mặt bị đánh đến mức bầm tím và sưng tấy của hắn đã bị biến dạng nghiêm trọng, cộng thêm biểu cảm của hắn, chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta buồn nôn.

"Ngươi muốn sống sao?" Xuân Phong nhướng mày lạnh lùng hỏi, nhưng không đợi đối phương trả lời thì nàng đã tự mình nói tiếp: "Nếu ngươi đã muốn sống, vậy thì ta sẽ giúp ngươi, chỉ là cái giá được sống còn phải xem ngươi có phúc để hưởng hay không!"

Trong khi nói cây kim vàng trong tay Xuân Phong lóe sáng, vẻ mặt nàng thờ ơ lạnh nhạt nhìn người kia, tay giơ lên cao nhanh như chớp mà đ.â.m chuẩn xác vào chính giữa sau ót của người kia.

Người kia vốn còn đang đắc ý dào dạt bỗng dưng sững sờ vài giây, chỉ trong nháy mắt một cơn đau bất ngờ ập đến lan ra toàn thân.

Người kia kêu lên thảm thiết: "A! Tiện nhân, ngươi vừa mới làm gì ta hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-574.html.]

Người kia đang bị xích lập tức đau đớn lăn lộn trên mặt đất, vốn dĩ hắn cho rằng mọi đau đớn về da thịt không đáng là bao, đối với một nam nhân như hắn mà nói những cái này chẳng là gì cả.

Mặc kệ là quất roi, bàn ủi hay là gì đi nữa đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng mà cơn đau lúc này để hắn cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết, so với những dụng hình bức cung trước đó còn đau đớn hơn gấp trăm lần.

Trong đầu hắn tựa như có thứ gì đó muốn xé rách thành hai nửa, hắn đau đến mức hình ảnh nữ nhân xinh đẹp trước mặt cũng trở nên biến dạng trong mắt hắn.

"Aaaa! Đau...đau quá! Aaaa!" Nam nhân gào lên một cách điên cuồng, âm thanh thảm thiết đến nỗi Huyền Dịch đang đứng sau cánh cửa cũng nhịn không được mà rụt cổ.

"Sao vậy? Bây giờ còn muốn nói nữa không? Ngươi nói xem nếu ta để ngươi mỗi ngày đều phải sống trong tình trạng như vậy thì sẽ như thế nào nhỉ? Có phải sẽ rất thú vị hay không?"

Hai mắt Xuân Phong bừng sáng mãnh liệt lạnh lùng nhìn nam nhân đang lăn lộn trên đất tựa như sát thần.

"Không, đừng...đừng mà, ta...ta nói!" Người kia ôm lấy đầu mình, đau đớn đến mức mồ hôi liên tục chảy ra.

"Được, tốt nhất ngươi hãy nói rõ ràng một lần cho ta, bằng không ta không dám đảm bảo cơn đau này của ngươi sẽ kéo dài trong bao lâu đâu."

Xuân Phong gật đầu hài lòng, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng.

"Những món vũ khí này là...là một nam nhân mặc áo choàng đen cho ta, hắn tự xưng là Thánh Sứ Vu tộc gì đó, còn nói cái gì mà sẽ giúp ta hoàn thành đại nghiệp..."

Người kia khi nhắc đến chuyện này khuôn mặt tràn ngập hối hận, nếu không vì nghe lời xúi giục của tên kia thì sao hắn phải rơi vào cảnh ngộ như hiện tại.

"Thánh Sứ Vu tộc? Ngươi chắc chắn sao?" Xuân Phong nhướng mày hỏi lại.

"A...ta, lời ta nói đều là sự thật, hắn....hắn còn nói với ta là, nếu một ngày nào đó có một nữ nhân đến hỏi lai lịch của đồ vật trong tay ta, vậy không còn nghi ngờ gì nữa chính là Diêu Vương phi."

Người kia đau đớn ôm đầu gian nan nói ra từng câu từng chữ.

"Nam nhân mặc áo choàng đen....Thánh Sứ Vu tộc!" Xuân Phong lẩm nhẩm trong lòng, một ý nghĩ trong đầu vừa được chứng thực!

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Ta...ta đã nói hết rồi, ngươi...có thể....buông tha ta hay không?"

Người kia nằm trên mặt đất run rẩy nói.

"Hừ, tha cho ngươi cũng được, nhưng cơn đau này sẽ theo ngươi đến suốt cuộc đời, có điều ta cũng không ngại để người khác giải thoát cho ngươi."

Giọng điệu của Xuân Phong lãnh đạm làm người ta nghe cảm thấy xa lạ, Huyền Dịch trước giờ chưa từng thấy chủ tử có dáng vẻ như vậy bao giờ.

Trong lòng lập tức hiểu được những kẻ này đã chạm đến giới hạn của Vương phi.

"Ta cầu xin ngươi, hãy giải thoát cho ta đi, a!" Người kia hình như không thể ngờ được mỹ nhân trước mặt lại tàn nhẫn như vậy, sau khi nhận thức được điều này liền quỳ xuống đất cầu xin.

Xuân Phong không nói thêm câu nào nữa mà từ tốn bước ra khỏi địa lao, để lại người kia vẫn đang khóc lóc cầu xin.

"Chủ tử, tên kia chịu khai rồi sao? Ngài đã dùng cách gì vậy?" Xuân Phong vừa đi ra Huyền Dịch liền bước lên hỏi.

"Rất đơn giản, một cây kim châm mà thôi, bây giờ đã có manh mối rồi, bảo các huynh đệ thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát đến Mạc Lan."

Biểu cảm trên mặt Xuân Phong ngưng đọng lại không có bất kỳ thay đổi nào, nhàn nhạt nói.

"Vâng!" Huyền Dịch lập tức thu hồi vẻ mặt nhiều chuyện, nghiêm túc nói.

Trên thực tế, Xuân Phong chẳng qua chỉ sử dụng kinh nghiệm hành nghề y nhiều năm của mình, sau mười mấy năm nghiên cứu y học, Xuân Phong đã nắm vững chức năng của tất cả các huyệt đạo trên cơ thể con người.

Hồi nãy nàng đ.â.m chiếc kim châm vàng vào huyệt đạo nhằm kích hoạt toàn bộ dây thần kinh cảm giác đau trong cơ thể người kia để khuếch đại cơn đau lên gấp ngàn lần, tất nhiên sẽ không ai chịu nổi.

Đêm đó chỉ ở lại Bình Châu chuẩn bị một đêm, Xuân Phong liền dẫn người xuất phát lên đường.

Bách Lý Lăng Phong đi phía sau xe ngựa, trực giác nói cho hắn ta biết ngũ tẩu cũng giống như ngũ ca, đều là vô nhân đạo như nhau.

Hắn ta cưỡi ngựa đi theo sau, cảm giác hai chân không còn thuộc về mình nữa rồi.

Mặc dù tất cả mọi người cảm thấy sự tàn nhẫn của Vương phi làm người ta khó mà chấp nhận, nhưng chẳng ai oán hận hay bất mãn.

Thậm chí cũng chẳng ai hỏi vì sao lại chuyển hướng đến Mặc Lan.

Nhưng mà trong lòng Huyền Dịch và Bách Lý Lăng Phong đều hiểu rất rõ.

Trước kia bộ tộc Hung Nô thế lực mạnh mẽ, nhưng từ sau khi tỷ đệ Oanh Nhi và Diêu Vương mất tích liền trở nên thất bại thảm hại.

Nguyên nhân là do không có sự ủng hộ của Thánh sứ, đây rõ ràng là âm mưu nhắm vào Diêu vương và Diêu vương phi, mà những bộ tộc Hung Nô này chẳng qua chỉ vì lợi ích cá nhân của bản thân mà bị người ta lợi dụng mà thôi.

Càng đi về phía Tây Nam thì khí hậu càng trở nên khô hanh, có lúc bão cát thổi đến khiến cho hai mắt không thể mở lên.

Tiến độ của cuộc hành trình không thể không chậm lại, nếu không đàn ngựa sẽ dần kiệt sức và tê liệt.

Xuân Phong bước xuống xe, nhìn thấy bánh xe bị kẹt trong bão cát liền cau mày.

"Bỏ xe lại, thay bằng ngựa, ở cứ điểm tiếp theo thì thay ngựa bằng lạc đà."

Đối với việc du hành trên sa mạc, Xuân Phong vẫn có sự hiểu biết nhất định.

Bão cát lớn như vậy, nếu ở lại lâu hơn tuyệt đối không phải quyết định gì hay ho.

"Mọi người hãy mau tăng tốc, trời sắp tối rồi, cần phải đến điểm dừng tiếp theo càng nhanh càng tốt."

Huyền Dịch nhận được mệnh lệnh liền truyền đạt lại với những thị vệ phía sau.

Cuối cùng, trước khi màn đêm buông xuống, đoàn người đã kịp đến một thị trấn nhỏ gọi là Nguyệt Lương Loan.

Một bên khác.....

Cũng là trong một căn mật thất sáng sủa được đóng kín, một nam nhân dung mạo anh tuấn hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường bất động....

Loading...