Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 575

Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:06:22
Lượt xem: 9

Khuôn mặt của hắc y nhân dưới ánh sáng mãnh liệt trong mật thất trông có vẻ tái nhợt, hai mắt tăm tối nhìn chằm chằm nam nhân đang nằm trên giường đá.

Trong miệng nhịn không được phát ra tiếng khen ngợi: "Quả là một khuôn mặt tuấn tú, nhưng đáng tiếc, lại sinh ra ở thời cổ đại này.."

Không khó để nhận ra sự chế nhạo mãnh liệt trong đôi mắt sâu thẳm của nam nhân, nếu hiện tại Xuân Phong ở đây nhất định sẽ hiểu ra ngay ý đồ của đối phương là gì.

Chỉ đáng tiếc bọn họ lúc này vẫn còn đang lòng như lửa đốt ở bên trong bãi cát vàng mênh mông.

"Ngoan ngoãn ngủ tại nơi này đi, chúng ta cùng nhau đợi nàng ta tới, ngược lại ta rất tò mò, giữa việc trở lại quá khứ và ngươi, nàng ta sẽ lựa chọn như thế nào."

Nam nhân cười âm hiểm nói với Bách Lý Mặc Thần đang hôn mê bất tỉnh, nhưng lại giống như đang tự lẩm bẩm một mình.

Nói xong nam nhân liền cười phất tay áo rời khỏi mật thất, cánh cửa sắt dày nặng nặng nề đóng lại.

Nam nhân rời đi quá sớm nên cũng không có phát hiện người đang nằm trên giường khẽ cử động mí mắt hai lần, hình như có dấu hiệu thức tỉnh.

Chỉ là mí mắt của hắn cũng chỉ động đậy hai lần, xong sau đó lại tiếp tục chìm vào hôn mê.

Giờ phút Bách Lý Mặc Thần dường như đang đắm chìm trong một giấc mộng dài.

Ở trong giấc mộng ấy hắn thấy Oanh Nhi và Vân Tễ vừa khóc vừa kêu hắn cứu chúng nó, hắn liều mạng muốn tiến lên ôm chúng nó vào lòng che chở, nhưng cho dù làm cách nào hắn cũng không thể đến gần chúng.

Giấc mộng này cứ lặp đi lặp lại mãi, vẫn luôn tra tấn linh hồn của hắn.

Sau đó hắn hình như nghe thấy có người nói cái gì mà phải trở lại quá khứ....

Làm sao có thể được? Con người làm sao có thể trở lại quá khứ được? Thời gian còn có thể quay ngược lại sao? Tất nhiên là không thể nào!

Hình ảnh lập tức thay đổi, trong đầu hắn xuất hiện hình bóng mà hắn để trong tim suốt mười mấy năm, đó là thê tử của hắn.

Nàng cứ như vậy mà đứng đằng xa nhìn hắn cười một cách xinh đẹp và ngọt ngào, nụ cười ấy tựa như ánh mặt trời chiếu rọi trái tim hắn vậy.

Nhưng mà nàng đang cười lại đột nhiên khóc, thấy nàng rơi lệ trong lòng hắn cảm thấy gấp gáp đến không được, muốn cho nàng một cái ôm dịu dàng, nhưng hắn phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, chỉ có đứng đó nhìn từ xa giống như một người quan sát, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, cũng không làm được bất kỳ động tác nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-575.html.]

"Phong Nhi, Phong Nhi.....đừng khóc, Phong Nhi...."

Hắn liên tục lẩm nhẩm ở trong mộng, nhưng lại không có âm thanh.

Không biết có phải do khóc mệt mỏi hay không, chỉ thấy người đang khóc đột ngột đứng dậy xoay người rời đi, ánh mắt thất vọng quyết tuyệt ấy làm trái tim hắn lo sợ.

Hắn theo bản năng hô lên: "Phong Nhi, đừng đi mà! Đừng đi..."

Nhưng nàng vẫn cứ đi không hề quay đầu lại.

Cuối cùng hắn không thể kiềm chế được, dường như có một loại lực lượng thần kỳ phá tan thứ gì đó, trong nháy mắt bay ra ngoài.

Cùng lúc đó hắn đang nằm trên giường cũng tức khắc mở hai mắt ra.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hộc hộc.... Trong mật thất quanh quẩn tiếng thở dốc nặng nề.

..............

Trấn nhỏ Nguyệt Lương Loan là một trong số ít những thị trấn nhỏ nằm trên đường đi Mặc Lan.

Sở dĩ được gọi là Nguyệt Lương Loan là vì gần đó có một cái ao nhìn giống vầng trăng non.

Trong trấn chỉ có một khách điếm, gọi là Quý Khách Lai.

Khách điếm tuy đơn sơ nhưng giá cả lại là không thấp, dù sao đi lâu như vậy, cả người lẫn ngựa đều kiệt sức rã rời, cần gì phải để ý giá cả có cao hay không, đám người chỉ muốn được ăn một bữa no nê rồi ngủ một giấc thật ngon.

Lam Dịch bưng một dĩa rau xanh tươi hiếm thấy, cộng thêm một phần cơm và một đĩa thịt gõ cửa phòng Xuân Phong.

"Chủ tử, đồ ăn của ngài được đưa đến rồi."

"Vào đi!" Trong phòng truyền ra âm thanh mệt mỏi.

Lam Dịch vừa vào cửa đã nghe Xuân Phong nói: "Để ở đó đi, lát nữa ta ăn sau."

Xuân phong giờ phút này đứng trước cửa sổ ngây ngốc nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cả người tỏa ra một loại cảm giác đau thương và nhung nhớ.

Loading...