Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 572

Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:06:17
Lượt xem: 26

Bóng đen cao lớn bao trùm đằng sau cánh cửa sắt, một người trùm áo choàng đen kín mít không để lộ bất cứ chỗ nào trên cơ thể xuất hiện.

Dưới bóng đêm tăm tối chỉ còn sót lại một đôi mắt u ám âm trầm, làm người ta chỉ nhìn một cái đã dựng tóc gáy.

Hai tỷ đệ nhìn chằm chằm vào người vừa tiến vào vùng sáng trong mật thất. Có người bước vào, Oanh Nhi đè nén sự kinh ngạc và cảm giác hưng phấn trong lòng rồi lớn tiếng hỏi.

"Các ngươi là ai? Tại sao lại bắt bọn ta?"

Ánh mắt Oanh Nhi bình tĩnh, khuôn mặt không hoảng sợ không gấp gáp hỏi thẳng.

"Hừ, ta là ai các ngươi không cần phải biết." Đối phương phát ra một âm thanh vừa lạnh lùng vừa mềm mại, khiến cho hai tỷ đệ cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người dựng thẳng đứng lên, âm thanh này nghe thật là quái dị.

Nam nhân liếc nhìn đống chén dĩa đã bị ăn sạch sẽ không còn cái nào trên bàn, đuôi mắt cong lên: "Xem ra các ngươi ở nơi này rất tốt nhỉ, vậy các ngươi tiếp tục ở lại đây nhé, nhớ kỹ, biểu hiện cho thật tốt, sẽ được thêm đồ ăn!"

"Ngươi rốt cuộc muốn giam chúng ta ở đây đến khi nào?" Vân Oanh nghe được giọng điệu kỳ lạ khó hiểu của đối phương liền hung dữ cau mày lại, âm thanh bất mãn nói.

"Giam đến khi nào à.....cái này sao, phải xem cha mẹ ngươi thông minh tới đâu, khi nào thì sẽ tìm ra nơi này."

Âm thanh mềm mại của nam nhân mặc áo choàng đen vang lên lần nữa, Oanh Nhi nghe xong trái tim lập tức run rẩy, quả nhiên mấy kẻ này đang nhắm vào cha mẹ mình.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Hãy ngoan ngoãn ở yên đây, nếu như cảm thấy nhàm chán, ta có thể gọi vài người đến chơi cùng hai tỷ đệ các ngươi, nhưng tốt nhất đừng giở trò gì!"

Nam nhân mặc áo choàng đen thấy ánh mắt của Vân Oanh thay đổi, nhẹ nhàng cong khóe môi lên nói.

Trong lời nói chứa đựng một cảm giác giễu cợt.

Hai mắt Bách Lý Vân Oanh khẽ nheo lại nhìn chằm chằm nam nhân mặc áo choàng đen: "Đa tạ ý tốt của ngươi, chơi cùng thì không cần đâu, mang cho chúng ta thật nhiều đồ ăn ngon là được rồi, dù sao cũng phải cho chúng ta ăn mà đúng chứ!"

Hừ, không ăn no thì làm sao có sức lực để chạy trốn? Bách Lý Vân Oanh chửi thầm trong bụng.

Xem tình hình trước mắt, trước khi cha mẹ đến có lẽ hai tỷ đệ bọn họ sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng mọi chuyện sau đó thì không nói chắc được.

Cho nên việc tìm cơ hội chạy trốn là điều tất nhiên, nhưng mà hình như nam nhân mặc áo choàng đen này không hề lo lắng về chuyện bọn họ chạy trốn thì phải.

Chỉ thấy hắn ta cực kỳ tán thành mà gật đầu: "Ừm, nói không sai, nếu muốn dùng các ngươi để đổi lấy mẹ các ngươi thì phải cho các ngươi ăn no sống sót thì mới có tác dụng, ta sẽ đi phân phó ngay, gặp lại sau!"

Tiếng nói mềm mại vừa kết thúc, nam nhân mặc áo choàng đen nhẹ nhàng rời khỏi mật thất và biến mất trong bóng đêm tựa như một hồn ma.

Vân Oanh nóng lòng muốn xem phong cảnh bên ngoài thông qua khe cửa khi nam nhân kia rời đi, nhưng đáng tiếc là đèn bên trong quá sáng, mà bên ngoài thì quá tối, thị giác luân chuyển không kịp làm cô không nhìn thấy được gì, chỉ thấy được một màu tối tăm.

Mấy ngày sau đó, quả nhiên thức ăn đều được mang lên đầy đủ không thiếu bữa nào, ít nhất hai tỷ đệ đều được ăn no.

Ăn lâu như vậy mà cũng không thấy có chỗ nào khác thường, cho nên hai tỷ đệ hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

"Tỷ, tỷ nói xem ở bên ngoài có bao nhiêu người canh chừng chúng ta?" Vân Tễ lắng tai nghe một hồi rồi nhỏ giọng hỏi Vân Oanh.

"""Không biết nữa, bên ngoài quá tối,

chúng ta chẳng thể nghe được gì hay thấy được gì, vậy thì làm sao mà biết được có bao nhiêu người!"""

Vân Tễ có chút chán nản.

Mấy ngày này bọn họ dùng đủ loại phương pháp, nhưng mà đối phương vẫn không để cho bọn họ rời khỏi mật thất.

Ngay cả khi Vân Oanh yêu cầu được đi vệ sinh thì cũng bị nhốt tại mật thất, từ hôm đó mỗi ngày đều sẽ có một chiếc bô nhỏ được đưa qua song cửa sắt nhỏ nơi mà thức ăn hằng ngày được mang đến để giải quyết.

Cô bé bảo trong phòng còn có một cậu bé nên không tiện, kết quả đối phương nói với cô bé là trên tường có một tấm màn che, lúc đi cô bé cứ việc che lại là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-572.html.]

Nói tóm lại là cho dù có dùng mấy chiêu trò như là làm ra vẻ ngốc nghếch hay đáng thương đều vô dụng, mấy kẻ bên ngoài kia giống như là người c.h.ế.t vậy, có nói cái gì thì cũng không nghe lọt tai câu nào.

Mỗi ngày đều nhìn thấy chiếc bô nhỏ được đưa vào lấy ra thông qua song cửa sắt nhỏ làm Vân Oanh buôn nôn đến mức suốt mấy ngày ăn không nổi.

Trong nháy mắt đã hơn nửa tháng trôi qua. Kể từ lúc Vương Gia biến mất ở biên giới phía Bắc thì chưa từng xuất hiện, cũng không liên hệ với ai, thời gian lâu như vậy làm Huyền Dịch cảm thấy lo lắng bất an.

Mặc dù Vương Gia nhà hắn anh minh thần võ võ nghệ cao cường, nhưng hiếm khi nào lại biến mất lâu như thế.

Huyền Dịch trong lòng lo lắng khôn nguôi, trước khi đi Vương Gia không hề nói cho hắn biết là đi đâu cả.

Mà cùng lúc đó Bách Lý Mặc Thần đang trà trộn và tra xét trong doanh trại của dư đảng Hung Nô để tìm kiếm tung tích của hai đứa con.

Dựa theo bức thư mà Vân Tấn gửi đến, kết hợp với suy đoán của hắn, thời điểm mà Vân Tễ và Oanh Nhi bị bắt cóc rất dễ làm người ta liên tưởng đến bàn tay của người Hung Nô.

Mọi thứ cứ như đã được ông trời sắp đặt vậy, sau khi Bách Lý Mặc thần ẩn nấp tại biên giới Hung Nô được vài ngày thì phát hiện có một nhóm người rời hỏi biên giới một cách lặng lẽ và hướng về phía Tây Nam, hành tung cực kỳ bí mật, vừa nhìn là biết có vấn đề.

Bách Lý Mặc Thần dựa theo trực giác mà đi, nhưng tìm rất lâu cũng không thấy Oanh Nhi và Vân Tễ, trước đó Bách Lý Mặc Thần đã dò xét kỹ càng toàn bộ doanh trại của Hung Nô, cho nên hắn biết rất rõ con trai và con gái mình không có trong doanh trại, vì vậy chỉ đành lén lút đi theo đội nhân mã kia, hy vọng là sẽ tìm được chút manh mối.

Cuối cùng đoàn người và ngựa dừng chân tại một sa mạc.

Dưới cái nóng thiêu đốt của sa mạc giống như đang muốn nướng chín con người, khí hậu khô hanh làm người ta không thể đổ mồ hôi mà trục tiếp bốc hơi.

Mà những người này lại dừng chân ở một nơi như vậy thật sự vô cùng đáng ngờ.

Bách Lý Mặc thần núp sau bụi cây quan sát một lúc lâu liền phát hiện đằng sau sa mạc vậy mà lại che đậy một bí mật....

Bách Lý Mặc Thần tận mắt chứng kiến những người đó đến cuối cùng mở ra một cánh cửa dẫn vào lòng đất phía dưới bãi cát vàng.

"Ậc..."

Nhưng còn chưa đợi hắn kịp nhìn rõ thì đột nhiên cảm thấy sau cổ hơi nhói, sau đó mí mắt trở nên nặng trĩu, hắn chưa kịp quay đầu lại nhìn xem đã xảy ra chuyện gì thì hai mắt chợt tối sầm lại, ngất đi.....

Một bên khác, trận chiến ở biên giới Bắc Cương Thiên An với tàn dư Hung Nô cũng đang diễn ra kịch liệt.

"Quân Hung Nô vốn có số lượng lớn

vũ khí thần bí khó có thể đánh bại đột nhiên giống như một quả bóng cao su xì hơi bị kỵ binh tinh nhuệ do Thiên An phái đến g.i.ế.c không còn một mảnh."

Thậm chí ngay cả những món vũ khí tối tân do Vân Tấn mang đến còn chưa được sử dụng cũng đã dễ dàng tiêu diệt được kẻ địch.

Nguyên nhân không vì cái gì khác, dư đảng Hung Nô đã dùng hết số vũ khí thần bí mà bọn chúng có, trong một lúc không thể bổ sung kịp, hơn nữa quân lực chênh lệch, tất nhiên sẽ dễ dàng bị đánh bại.

"Báo! Cấp báo!"

"Khải bẩm Hoàng Thượng, đại quân ta đã đánh bại được dư đảng Hung Nô, toàn bộ phản quân đã bị tiêu diệt, quân đã hoàn toàn thắng lợi!"

Trên điện Kim Loan, tướng sĩ báo tin vội vàng chạy vào bên trong quỳ trước đại điện, trên mặt mang theo một nụ cười mệt mỏi cung kính báo cáo.

Lời này vừa nói ra, trên dưới triều đường thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt, các tướng sĩ có công lao đều được thưởng!"

Hoàng Thượng đang ngồi trên ngai vàng sau khi nghe xong lập tức nở nụ cười, ra hiệu cho đại thái giám bên cạnh đem tình báo mà tướng sĩ kia cầm trong tay mang lên.

Sau đó phất tay ra hiệu cho người phía dưới đứng dậy, theo sau là từng tiếng chúc mừng của bá quan văn võ.

"Hoàng Thượng anh minh, Thiên Triều ta sẽ vĩnh viễn trường tồn, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

Kế tiếp là cả đám người cùng nhau phụ họa, nhưng trên mặt Bách Lý Vân Tấn lại chẳng vui vẻ bao nhiêu.

Loading...