Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 571
Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:06:16
Lượt xem: 6
"Huyền Dịch, ngươi ở lại đây, ta giao cho ngươi toàn quyền xử lý những chuyện còn lại! Nếu có chuyện gì không thể quyết định được, hãy truyền tin cho hoàng thượng."
Bách Lý Mặc Thần nhanh chóng nhét lá thư trong tay áo dưới sự nghi hoặc của Huyền Dịch, đứng dậy ra chỉ thị cho hắn.
"Vâng!"
Nghe được chủ tử dặn dò, Huyền Dịch gần như theo bản năng trịnh trọng gật đầu, sửng sốt một hồi mới phản ứng được.
Mọi thứ ở đây đều giao lại cho mình, còn chủ nhân thì sao?
"Vậy chủ tử, người..."
Ngay lúc Huyền Dịch định ngẩng đầu hỏi thì thấy chủ tử vốn đang ngồi trên kia đã biến mất từ lâu, chỉ để lại một bóng đen biến mất trong không trung.
Nhìn bóng người biến mất nơi xa, Huyền Dịch cảm thấy trong lòng mơ hồ có chút bất an.
…
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ở phía bên kia, ánh đèn sáng rực trong một mật thất nơi hoang mạc Tây Bắc.
Hai bóng người ngồi cạnh nhau trong góc mật thất. Ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhìn nhau không nói gì.
Vân Oanh và Vân Tễ bị nhốt ở nơi này đã mấy ngày, mỗi ngày đều có người đúng giờ đưa cơm đưa nước ở ngoài, không ai tới hỏi một lời gì, cũng không ai ngược đãi bọn họ.
Điều này khiến hai tỷ đệ có vẻ bối rối, ban đầu họ không nghĩ gì về điều đó, chỉ nghĩ đến tìm cơ hội trốn thoát.
Thời gian trôi qua đã lâu vậy, mẫu thân và ca ca nhất định sẽ phái người đi tìm.
Nhưng đã liên tiếp vài hôm, vẫn không có ai tìm thấy tỷ đệ bọn họ, hai người không khỏi có chút lo lắng.
Nhưng họ đều không biểu hiện ra ngoài, chỉ im lặng chờ đợi, không hề khóc lóc hay làm ồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-571.html.]
Điều mà hai tỷ đệ không hề biết là họ đã ở trong mật thất này gần mười ngày.
Chỉ là mấy ngày trước vẫn luôn hôn mê nên không biết, hiện mới tỉnh lại được ba bốn ngày.
Vân Oanh đã đánh giá mật thất này nhiều lần, muốn tìm cơ hội để trốn thoát, tuy nhiên, nàng đã tìm kiếm toàn bộ mật thất, không thấy thứ gì giống như cơ quan, chẳng còn cách nào khác là phải bỏ cuộc, tiếp tục chờ đợi.
Nhưng chờ đợi đã ba ngày , lần nào người giao nước hoặc đồ ăn cũng chỉ đưa đồ ăn vào qua cửa sổ sắt nhỏ trên cửa mật thất, không bao giờ cho họ cơ hội trốn thoát.
Hôm nay cơm canh như cũ đúng giờ đưa đến, Vân Tễ nhìn đĩa rau xanh, một đĩa thịt rán và hai chiếc bánh bao hấp, miệng mím lại, đôi mắt đen sáng ngời nhìn tỷ tỷ.
“Tỷ, chúng ta ăn được không?”
Vân Tễ nhỏ giọng hỏi bên tai tỷ tỷ.
Oanh Nhi nhìn ánh mắt háo hức của đệ đệ, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lúc đầu hai tỷ đệ cũng không dám ăn đồ ăn ở đây, nhưng sau hai ngày đói khát, họ không nhịn được mà ăn.
Cho dù có cơ hội trốn thoát, nếu không có sức lực thì cũng không thể làm được!
Cũng may, hai tỷ đệ dùng bữa xong cũng không cảm thấy khó chịu nên khi đối diện với ánh mắt háo hức của đệ đệ, Vân Oanh đã đưa tay bưng hai đĩa rau và bánh bao đến bàn đá giữa mật thất và nói.
"Nào, ăn đi."
"Được rồi, tỷ tỷ cũng ăn đi. Chúng ta phải ăn đủ no để duy trì sức lực." Vân Tễ đứng dậy đi đến mép bàn đá, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Ừ!" Oanh Nhi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nàng không biết mình và đệ đệ sẽ bị giữ ở đây bao lâu, sẽ phải đối mặt với điều gì, chỉ có thể dày vò chờ đợi, thầm cầu nguyện trong lòng rằng cha mẹ sẽ sớm tìm thấy họ.
Hai tỷ đệ đang chậm rãi ăn đồ ăn, khi sắp ăn xong thì cánh cửa sắt nặng nề của mật thất phía sau họ chậm rãi phát ra tiếng vang nặng nề.
Hai người không hẹn mà cùng xoay người lại nhìn về phía cánh cổng sắt, bóng đen phía sau cánh cổng sắt dần dần lộ ra…