Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 570

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:59:55
Lượt xem: 23

"Nhưng mà......" Sự lo lắng trong mắt Xuân Phong rất rõ ràng, mặc dù nàng đã cố gắng kìm nén, tự nói với mình phải bình tĩnh, nhưng vẫn không khống chế được sự lo lắng.

"Những kẻ đã phái người bắt đệ đệ muội muội đi chắc cũng chỉ là những người ở phương Bắc, mẹ đừng nóng vội, đối phương đưa Oanh nhi đi, nhất định là có mưu đồ, trước khi đạt được mục đích, ít nhất Oanh nhi và Tễ nhi sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng."

Nhìn mẫu thân sốt ruột, Vân Tấn nhíu mày suy tư một lúc rồi phân tích.

"Hiện giờ, cửa thành đã đóng lại, chỉ cần bọn chúng chưa ra khỏi thành, nhất định chúng ta sẽ có thể tìm được người trở về." Giải thích xong Vân Tấn lại nói.

"Đúng, con nói có lý, việc này e rằng là nhắm vào phụ thân của con, chúng ta phải mau chóng báo tin cho phụ thân con biết.

Xuân Phong tỉnh táo lại, cảm thấy con trai phân tích rất có đạo lý, ngược lại liền nghĩ đến Bách Lý Mặc Thần.

Nếu có người lấy Oanh nhi và Tễ nhi để uy h.i.ế.p hắn, vậy......

Xuân Phong ngẫm nghĩ lại càng lo lắng, ở trong lòng nàng vừa không muốn con cái của mình gặp chuyện, cũng không muốn phu quân của mình xảy ra chuyện không may, cho nên phải báo trước cho phu quân, để cho hắn chuẩn bị trước, sẽ không đến mức trở tay không kịp.

Bách Lý Vân Tấn nhìn mẫu thân gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Mẹ yên tâm, con vừa cử người đi báo tin cho phụ thân."

"Được, được..." Cuối cùng thần kinh căng thẳng của Xuân Phong cũng được thả lỏng một chút, cả người nàng mềm nhũn ngồi trên nhuyễn tháp mềm mại bên trong thư phòng.

Thời gian tiểu thế tử và quận chúa mất tích là buổi chiều, trong kinh thành đèn đuốc được thắp sáng như ban ngày và kéo dài cả đêm, tiếng ồn ào cũng kéo dài suốt đêm.

Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, khi Trần Thanh Thư râu ria lún phún đến ngự thư phòng báo cáo, tin tức về Oanh nhi và Tễ nhi vẫn không có tiến triển gì.

"Trần đại ca, thế nào? Có tìm được Oanh nhi và Tễ nhi không?"

Vừa thấy Trần Thanh Thư xuất hiện ở ngự thư phòng, Xuân Phong liền nhào lên phía trước vội vàng hỏi.

Chẳng qua chỉ mới trải qua một buổi tối, cả người Xuân Phong đều tiều tụy đi rất nhiều, giống như cả đêm không ngủ đi tìm kiếm khắp mọi nơi, Trần Thanh Thư cũng vậy, hắn sắp xếp, cho dù đào xuống ba tấc đất của kinh thành cũng phải tìm được người.

"Thật xin lỗi, là ta vô năng!"

Trần Thanh Thư kéo theo thân thể mệt mỏi, cúi đầu hổ thẹn.

Phạm vi quản lý của hắn là kinh thành và khu vực lân cận, tiểu thế tử và tiểu quận chúa mất tích đi trong phạm vi quản lý của mình, giờ phút này trong lòng hắn áy náy cùng tự trách khó có thể nói thành lời.

"Làm sao có thể, bọn chúng nhất định còn ở trong thành, nhất định còn ở, có phải các ngươi tìm không kỹ hay không, lại đi tìm lần nữa, mau tìm đi!"

Trong lòng Xuân Phong đã như lửa đốt, một lần nữa có chút muốn sụp đổ.

Cả đêm dày vò, lại nhận được đáp án như vậy, khiến nàng không thể bình tĩnh.

Trong đầu không ngừng thoáng hình ảnh của Oanh nhi và Tễ nhi, nàng lo lắng không biết bọn chúng có bị ngược đãi hay không, có được ăn cơm không, có chỗ ngủ hay không, những người đó có đánh đạp chúng hay không?

Cái loại cảm giác này giống như là đem một trái tim còn sống, bỏ vào trong chảo dầu chiên lên rất khó chịu.

Xuân Phong chưa từng được hưởng thụ tình yêu của cha mẹ, lại từng mất đi một đứa con nên nàng rất nhạy cảm với chuyện con cái.

"Xuân Phong, nàng đừng nóng vội, ta lập tức đi tìm, cho dù có phải lật tung cả Kinh thành, nhất định ta cũng sẽ đưa bọn trẻ của nàng trở về, nàng yên tâm!"

Nhìn bộ dạng lo lắng đến thất thố kia của Xuân Phong, Trần Thanh Thư cũng nóng lòng, trong lòng tự trách càng nhiều, liên tục cam đoan sẽ tìm được người.

"Hoàng thượng, thần xin cáo lui trước."

Trần Thanh Thư hành lễ với Bách Lý Vân Tấn bên cạnh.

"Ừ, đi đi, truyền chỉ xuống, phong tỏa hoàng thành, chỉ cho phép vào không được ra, cho đến khi nào tìm được quận chúa và thế tử mới thôi."

Bách Lý Vân Tấn gật đầu ý bảo Trần Thanh Thư lui ra.

Nhìn về phía mẫu thân vẻ mặt khẩn trương, hắn tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đỡ người ngồi xuống.

"Mẹ, hiện tại chúng ta ở đây lo lắng suông cũng vô dụng, ngồi yên chờ tin tức vẫn là tốt nhất, người đến thiên điện nghỉ ngơi một chút được không?"

Bách Lý Vân Tấn nhẹ giọng an ủi, khuyên nhủ nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-570.html.]

Nhưng mà lúc này Xuân Phong nào còn có thể nghe được những thứ này, trực tiếp lắc đầu, tỏ vẻ muốn ngồi đây chờ đợi tin tức.

Bất đắc dĩ, Bách Lý Vân Tấn chỉ có thể động thủ, dùng một chưởng đánh ngất mẫu thân.

"Vương phi...... Hoàng thượng người......"

Nhìn Vương phi mềm nhũn ngất xỉu, Phủng Nguyệt vẫn im lặng hầu hạ bên cạnh thất thanh kêu lên.

"Mẫu phi đã không ngủ một đêm, trước tiên ngươi đưa mẫu phi đến thiên điện nghỉ ngơi đi."

Đối với sự kinh hãi của Phủng Nguyệt, Bách Lý Vân Tấn không có đáp lại, chỉ là nhàn nhạt dặn dò.

"Vâng! "Phủng Nguyệt cung kính cúi đầu đồng ý.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Thầm nghĩ, vốn dĩ Hoàng thượng là lo lắng cho thân thể vương phi, nàng lại cảm thấy không có gì kỳ quái.

Nhìn Phủng Nguyệt đỡ mẫu phi biến mất ở phía sau rèm thiên điện, trong ánh mắt Bách Lý Vân Tấn lóe lên vẻ lạnh lùng.

Lập tức hắn xoay người cầm bút lên, nhanh chóng viết xuống mấy dòng chiếu lệnh.

Dám động đến người quan trọng nhất của hắn, tất nhiên hắn sẽ khiến bọn họ c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Cùng với chiếu lệnh được ban ra, còn có một phong thư đưa đến phương Bắc, trên thư chỉ có mấy chữ đơn giản báo cho phụ vương kế hoạch hành động của hắn.

Việc vẫn đang khua chiêng gõ trống tìm kiếm trong kinh thành, động tĩnh như thế, tự nhiên kinh động đến hai nhà Quốc Công phủ và Minh Châu phủ.

Mẹ Xuân Phong và Xuân Sinh, Hộ Quốc Công, còn có Bách Lý Lăng Phong, Xuân Vũ, tất cả bọn họ đều tới hoàng cung cầu kiến.

Bách Lý Vân Tấn nói rõ sự tình một cách đơn giản, bảo mọi người không nên gấp gáp, yên lặng chờ tin tức là tốt rồi.

Nếu bọn bắt cóc có mưu đồ gì, tất nhiên sẽ đưa ra điều kiện trao đổi trong một hai ngày này.

Hôm nay nếu vẫn không tìm thấy người, cũng chỉ có thể yên lặng ngồi chờ tin tức.

Cùng lúc đó, theo mật chiếu Vân Tấn phát ra, mấy ngàn kỵ binh tinh nhuệ cũng thần bí mang theo vũ khí, bí mật đi đến phía Bắc.

Đối mặt với hoàng đế vốn dĩ trầm tĩnh, làm cho tất cả mọi người thoáng chốc an tâm.

Mẹ Xuân Phong cùng Xuân Vũ đều ở bên cạnh chăm sóc Xuân Phong đang hôn mê, nhìn Xuân Phong tiều tụy đến vậy, họ đau lòng không thôi.

Bách Lý Lăng Phong thì khác, hắn đưa một đội nhân mã tìm kiếm ở xung quanh kinh thành, thôn trang, trấn nhỏ điều tra tìm kiếm.

Dù thúc ngựa đưa thư tín khẩn cấp, nhanh cũng là năm ngày sau mới đưa đến tay Bách Lý Mặc Thần.

Lúc đó hắn đang xử lý bạo dân ở biên giới phía Bắc, ngay từ đầu sau khi bình định không có hiệu quả, Bách Lý Mặc Thần liền bắt lại hết mấy tên dẫn đầu bạo loạn.

Còn có những người tích cực tham dự bạo động, tất cả đều bị bắt vào đại lao, điểm khác biệt là những người cầm đầu lần lượt được Huyền Dịch và người của hắn chào đón với nhiều kỹ năng võ thuật khác nhau.

Mà những người không biết chuyện, chỉ là ồn ào náo nhiệt đi theo, thì bị nhốt ở đại lao, không đánh không mắng, cung cấp thức ăn không cho bất kỳ kẻ nào thăm hỏi mà thôi.

Tất cả những thủ lĩnh bạo động ba quận chín huyện ở biên giới phía Bắc đều bị bắt lại, vài tên khác đã lọt lưới, cũng đều không dám gây rắc rối nữa.

Thiếu sự dẫn dắt của những người này, người Hung Nô ở phía bắc tạm thời yên tĩnh không ít.

Dưới sự tra hỏi nặng nề, những người này rốt cục cũng khai nhận, họ nói đã bị mê hoặc bởi những người thuộc bộ tộc nguyên thủy đang tấn công biên giới, mới cố ý kích động người dân bạo động tạo phản.

Hơn nữa họ liên hợp với một số bộ tộc, gây nhầm lẫn cho dân chúng bằng cách giả vờ rằng quan phủ đang ép buộc người dân nổi dậy.

Manh mối của mọi chuyện đã tra ra, có người này giải thích làm sáng tỏ, mặc dù những người Hung Nô kia còn giữ ý nghĩ đó, nhưng có thiết huyết vương gia trấn áp, cũng không còn người nào lại dám bạo động.

Bách Lý Mặc Thần vừa thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp có hành động tiếp theo, liền nhận được tin tức con trai con gái bị người khác bắt cóc.

Ngay sau đó nhận được thư con trai đưa tới, lập tức cả người đầy phẫn nộ.

Huyền Dịch đứng ở bên cạnh hầu hạ, không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng biết nhất định là đã xảy ra chuyện lớn ghê gớm gì, nhịn không được kêu lên.

"Vương gia!"

Loading...