Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:16:29
Lượt xem: 159
Đêm khuya, mọi người đều đang say giấc. Chỉ có một bóng người lén lút, né tránh, rụt rè đi về phía phòng Xuân Phong, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh. Thấy không có ai, hắn ta lặng lẽ mở cửa, lẻn vào phòng.
“Ui, cái ngưỡng cửa c.h.ế.t tiệt này, đau vãi chấy.” Người đàn ông loạng choạng, ngã, nhưng không hiểu tại sao, còn tưởng mình bị vấp. Hắn xoa xoa đầu gối, đứng dậy, mới nhớ ra ra là hồi nãy mình hơi to tiếng. Hắn vội im lặng, vươn người nhìn về phía người nằm trên giường, nghe ngóng. Thấy người đang ngủ không có động tĩnh gì, hắn mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
“Ồ, trông con bé này thật xinh đẹp. Nếu đại tỷ không nói với ta, để con bé này rơi vào tay thằng khác thì thật là phí của giời.” Hắn lẩm bẩm rồi thô tục xoa xoa hai bàn tay, đi về phía giường.
Hắn vừa đưa tay ra, chỉ nghe một tiếng “rầm”, hắn ngã xuống, bất tỉnh. Một bóng đen hiện ra từ bóng tối, lấy trong người ra một bình sứ, đặt dưới mũi Xuân Phong. Sau vài hơi thở, Xuân Phong cau mày, muốn tỉnh lại. Người đàn ông vội vàng ẩn thân, lúc Xuân Phong tỉnh táo lại đã không thấy hắn đâu nữa.
“Ủa, chuyện gì vậy?” Xuân Phong ngồi dậy, xoa xoa thái dương, đầu đau như búa bổ. Cô nhìn ra cửa, đứng hình. Ở phía đó có một người đàn ông đang nằm sóng soài trên mặt đất. Vén chăn đi xuống, xem xét kỹ, đây không phải là Chu Phúc Sinh sao? Đúng là như dự đoán, tâm địa xấu xa.
Xuân Phong kiểm tra người đang nằm, thì ra là có người đánh hắn bất tỉnh. Nhưng trong phòng xảy ra động tĩnh lớn vậy, sao cô lại không biết? Lại nữa, sao cô lại đột nhiên tỉnh dậy? Xuân Phong bối rối, bắt đầu đi kiểm tra quanh phòng. Quả nhiên, cô tìm thấy một ít tàn tro ở góc cửa sổ, là tàn của hương mê.
“Thôi chết! Mẹ và Đại tỷ! Không biết họ có ổn không!” Xuân Phong chợt nhớ ra, lao ra khỏi cửa, chạy về phòng mẹ và Xuân Vũ. May mắn thay, cả mẹ và Xuân Vũ đều bình an vô sự, cô vội vàng đánh thức Xuân Vũ.
“Đại tỷ, tỷ tỷ, dậy đi…!” Xuân Phong lay lay Xuân Vũ.
Xuân Vũ vẫn mê man không tỉnh lại, Xuân Phong đành lấy một chén trà, vẩy nước vào mặt Xuân Vũ.
“Sao vậy, Xuân Phong, sao muội thức khuya vậy?” Xuân Vũ ngồi dậy, dụi mắt, khó hiểu.
“Tỷ tỷ, qua đây!” Xuân Phong kéo Xuân Vũ về phía phòng mình.
“A, sao lại có người nằm đây.” Xuân Vũ sửng sốt, che miệng hỏi. Nếu để người khác biết nửa đêm có đàn ông xuất hiện trong phòng Xuân Phong, danh tiếng của muội ấy sẽ bị huỷ hoại mất. Hậu quả của việc này rất nghiêm trọng, nếu lan ra ngoài, sẽ là một tin chấn động sơn thôn này.
“Tỷ tỷ, khoan đã, đừng hoảng sợ, tỷ nhìn xem đây là ai.” Xuân Phong cầm ngọn đèn dầu ghé lại để Xuân Vũ nhìn kỹ người đang nằm trên mặt đất.
“Là hắn! Ta biết đại thẩm sẽ không tốt bụng như thế mà. Nhưng ta không ngờ họ lại làm đến mức này. Làm thế này là muốn hại đời muội luôn rồi.” Lúc này, Xuân Vũ thực sự căm ghét người “thúc thúc” này, giơ chân lên đạp hắn mấy cái cho bõ tức.
“Xuân Phong à, giờ chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta không thể để họ bắt nạt thế này được, phải dạy cho họ một bài học nhớ đời!”
“Tỷ tỷ, tỷ biết Hình quả phụ trong thôn không?” Xuân Phong nháy mắt, mỉm cười đầy ý tứ.
“Ý muội là...?” Xuân Vũ hiểu ý, cũng mỉm cười đáp lại Xuân Phong.
----
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-57.html.]
Sáng hôm sau, mới sáng ra, thôn Đại Hà đã ầm ĩ.
“Ấy, sao lại chạy? Đừng chạy nữa!”
“Ta đã bảo là sẽ chịu trách nhiệm với chàng cơ mà, sao lại chạy đi rồi, da mặt mỏng thế chứ lị.” Một người phụ nữ đen đúa, mập mạp đang chạy đuổi theo một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi khá dễ nhìn.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Không cần phải nghĩ nhiều, người đàn ông chính là em trai của đại bá nương nhà Xuân Phong, Chu Phúc Sinh.
“Cầu xin ngươi đó, đừng đuổi theo ta nữa. Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, hãy để ta đi đi!” Chu Phúc Sinh vừa chạy vừa hét.
Sáng nay, vừa thức dậy, hắn đã thấy bản thân đang nằm cùng người phụ nữ xấu xí này, quần áo xộc xệch. Khi nhìn rõ dung mạo đối phương, hắn kinh hoàng hét lên một tiếng, sợ hãi . Tiếng thét đấy cũng đồng thời đánh thức Hình quả phụ đang ngủ say. Bà ta tự dưng thấy có trai đẹp ở trên giường mình, tất nhiên không dễ dàng thả hắn đi, lập tức vồ lấy. Thế là xảy ra một màn vừa nãy.
Dân làng bị tiếng hét của Hình quả phụ đánh thức, rủ nhau ra ngóng xem có chuyện gì, bàn tán xôn xao.
“Ông có biết gì không? Hóa ra cũng có người nhìn trúng Hình quả phụ. Thật sự là...” Người đàn ông này chưa nói hết câu đã không nhịn được, cười lớn.
“Mỗi người một gu, chắc hắn ta thích nhân dạng này.” Một người khác cũng bật cười.
“Haha, ngươi nói cũng có lí.”
Buổi sáng, cả thôn xôn xao hết lên, nhà Xuân Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Chuyện gì vậy? Sao tự dưng Chu Phúc Sinh lại chạy đến nhà HÌnh quả phụ?” Mẹ Xuân Phong nói chuyện lúc ăn sáng.
“Con cũng không rõ. Nhưng danh tiếng thúc ấy cũng không tốt lắm, làm ra chuyện ấy cũng không phải kỳ lạ gì.” Xuân Phong dùng vẻ mặt không liên quan, không có chút áy náy nào khi mình chính là thủ phạm.
“Ừ, chắc thế, tính cách hắn thì ai cũng biết rồi.” Mẹ Xuân Phong lắc đầu, tiếp tục ăn.
Xuân Phong và Xuân Vũ nhìn nhau, cười khúc khích, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Đêm qua, sau khi Xuân Phong phát hiện mọi người trong nhà đều mê man vì thuốc của Chu Phúc Sinh, liền rủ Xuân Vũ khiêng hắn đến nhà Hình quả phụ. Cũng may bà ta ngủ say, bị 2 người đặt một người sống sờ sờ lên giường mà vẫn ngủ không biết trời trăng gì.
Ăn sáng xong, việc xây dựng lại bắt đầu. Sáng nay Chu Phúc Sinh không tới, không biết là đã bị Hình quả phụ đuổi đến chân trời nào rồi. Xuân Phong cũng không mong chờ gì hắn khiêng gạch vữa cho nhà mình, cô chỉ đang hóng kịch hay thôi. Sau bữa trưa, quả nhiên đã có tin vụ Hình quả phụ. Nghe nói, bà ta đuổi Chu Phúc Sinh chạy khắp làng nhưng ông ta vẫn không muốn chịu trách nhiệm. Không biết ai chỉ lối, bà ta cáo trạng hắn lên trưởng thôn. Nếu ban đầu 2 bên giải quyết nội bộ thì đã dễ, nhưng bây giờ, chuyện đã nháo đến trưởng thôn, không thể vãn hồi.
“Trưởng thôn, người phải làm chủ cho ta. Tiểu tử Chu Phúc Sinh đã hủy hoại sự trong sạch của ta, lại trốn tránh trách nhiệm. Sau này ta đâu còn mặt mũi gặp người khác nữa.”