Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:16:15
Lượt xem: 133
“Vậy cảm ơn đại bá nương nhiều lắm, nhà chúng con cũng đang thiếu tiền xây nhà, chưa biết xoay sở ra sao. May mà có thúc thúc đến giúp đỡ. Người thật tốt bụng, luôn quan tâm, giúp đỡ người khác, một nhà cô nhi quả phụ chúng con biết ơn người nhiều lắm. Người đúng là tấm gương tốt cho thế hệ trẻ chúng con noi theo.” Xuân Phong nhìn đại bá nương, cố tình khen ngợi hết lời. Nhưng trong lòng đại bá nương cũng biết, tuy bề ngoài là khen ngợi bà ta, nhưng thực chất, việc này để Xuân Phong hưởng lợi rồi. Vốn dĩ nghe nói nhà Xuân Phong trả lương rất hậu hĩnh, nên muốn đến kiếm chút, nhưng Xuân Phong đã nói như thế, chuyến này hẳn là phải làm không công rồi. Nhưng dù sao thì mấy đồng tiền công cũng không phải là mục đích chính của bà ta, nên bà ta cũng nhịn xuống.
“Đương nhiên là thế rồi, ta đã hứa sẽ giúp đỡ nhà các ngươi, làm sao có chuyện đòi tiền công.”, sau khi sắp xếp xong tâm trạng, bà ta mỉm cười, nói.
“Vâng, con biết đại bá nương là người tốt nhất. Nhưng công việc cũng sắp xếp gần xong rồi, giờ chỉ còn việc bốc vác gạch và vữa. Việc này có chút bẩn thỉu và vất vả. Nhưng con nghĩ thúc thúc chắc cũng là người chu đáo, tình cảm, chắc thúc thúc sẽ không từ chối công việc này đâu đúng không ạ?” Xuân Phong chớp chớp đôi mắt to tròn, thuần khiết, nhìn dì, rồi nhìn người mà cô gọi là “thúc thúc”.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Rõ ràng vẻ mặt “thúc thúc” có vẻ không vui, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Người thúc thúc này, vừa nghe nói là phải làm việc không công, sau đó lại nhận tin phải làm công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, mặt càng ngày càng tối sầm. Đại bá nương và “thúc thúc” đều sầm mặt xuống, nhưng lời đã nói ra, bà ta cũng không thể thu lại nữa. Mà họ cũng còn mục đích khác lớn hơn, nên quyết định nhịn xuống để có cơ hội thực hiện kế hoạch này. Cuối cùng, đại bá nương nháy mắt với em trai, để ông ta tạm thời chịu đựng.
“Nha đầu này, cũng là đến giúp đỡ, làm gì có chuyện thích với không thích, con cứ sắp xếp việc đi.” Đại bá nương đè nén cảm giác bất mãn trong lòng, giả vờ vui vẻ. Chỉ cần nghĩ tới kế hoạch của bà ta thành công, bà đã thấy hạnh phúc rồi.
“Vậy cảm ơn thúc thúc.” Xuân Phong lễ phép gật đầu.
“Xuân Phong này…...” Đại bá nương vẻ mặt nịnh nọt, nói.
Nhìn thấy cảnh này, Xuân Phong đè nén cảm giác buồn nôn, ra vẻ khó hiểu: ”Vâng, đại bá nương còn chuyện gì nữa ạ?”
“À, Haha, là chuyện cái trâm cài đầu của ta, hôm nay trả lại cho ta được không?” đại bá nương cười cười. Trong đầu Xuân Phong lập tức liên tưởng đến một con cún vẫy đuôi xin ăn với chủ nhân.
“À, cái trâm đó, người không nói thì con cũng quên mất. Không biết hôm nay người có mang tiền đến không?” Xuân Phong nhìn bà ta, làm ra vẻ mới sực nhớ ra.
“Con thấy đấy, ta giúp đỡ nhà con không biết bao nhiêu, con xem khoản đó có xóa đi giúp ta được không?” bà ta bắt đầu tỏ ra thân thiết với Xuân Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-56.html.]
“Đại bá nương quan tâm đến nhà con như vậy, chiếc trâm này hẳn là nên trả về cho chủ. Nhưng người biết đó, nhà con đang thiếu tiền cất nhà, nhân công như vậy cũng cần thức ăn, nước uống. Con không thể để mọi người làm không công cho nhà con được. Thôi, giờ cũng ở bước đường cùng rồi, cái trâm này trông cũng không tệ, bán đi chắc cũng được 6 7 lạng bạc, có thể cho mọi người một bữa no nê rồi”Xuân Phong đáng thương nói, tựa như nhà cô đã không thể kiên trì được nữa.
Đại bá nương nghe Xuân Phong nói sẽ bán cây trâm này lấy 6 lượng, trong lòng lập tức chảy máu. Cái này bà ta bỏ ra hơn 10 lượng mới có được, sao lại để Xuân Phong bán rẻ như thế được. Bà ta liền móc ra một túi tiền, đưa cho Xuân Phong: “Đừng làm vậy, ta có bạc đây, coi như bán lại cho ta đi. Haha”.
Xuân Phong không vội cầm tiền, mà giả vờ đáng thương, “Nếu đại bá nương đã nói như vậy, thì con cũng nên nghe lời người.”
Xuân Phong mỉm cười, đưa tiền cho mẹ cất, rồi quay người vào nhà lấy đồ ra. Đại bá nương vui vẻ cầm cây trâm, không nghĩ đến đã bị Xuân Phong lừa lấy 6 lượng bạc. Lúc bà ta nhận ra, thì tiền đã không còn trong tay nữa. Đúng là khôn ba năm dại một giờ.
Xuân Phong đã lấy lại được số tiền đáng ra thuộc về họ, nhưng cô không thấy vui vẻ chút nào, cô vẫn chưa biết được mục đích chuyến này của đại bá nương. Nếu chỉ vì chiếc trâm, bà ta không cần thiết phải gài em trai vào đây, làm gì có chuyện bà ta tốt tính như vậy. Tạm thời cô chưa nghĩ ra nguyên nhân là gì, nhưng cẩn tắc vô áy náy, cô nghĩ vẫn phải để ý kỹ người này.
“Phong nhi, sao con lại đồng ý với đại bá nương giữ người kia lại?” mẹ Xuân Phong khó hiểu hỏi.
Nói về người này, danh tiếng trong thôn cực xấu, đã gần 30 tuổi nhưng vẫn không lấy được vợ. Làm gì có chuyện hắn tốt bụng đi vác gạch, vữa cho nhà mình.
“Mẹ à, mẹ nghĩ là đại bá nương không đạt được mục đích thì có chịu dừng lại không? Nếu bà ta đã muốn ông ta ở lại, thì cứ để vậy đi, nhiều lời làm gì.” Xuân Phong nhìn mẹ, nói. Thực ra mẹ Xuân Phong cũng hiểu tính cách đại bá nương, không có lợi thì chắc chắn không làm, mà đã nhìn ra lợi ích thì chắc chắn không buông tay. Nghĩ vậy, bà không nói gì nữa, chỉ thở dài trong lòng.
“Mẹ, mấy ngày tới, chúng ta cẩn thận chút. Chắc chắn đại bá nương có âm mưu gì ở đây. Mẹ nói lại với đại tỷ và Xuân Sinh nhé.” Xuân Phong nghĩ ngợi, dặn dò mẹ.
“Ừ, mẹ biết rồi.” mẹ Xuân Phong cũng đồng ý với cô.
Màn đêm buông xuống, ngoài cửa, tiếng côn trùng kêu như bản hát ru êm đềm. Sau một ngày làm việc nặng nhọc, Xuân Phong cũng cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, không khống chế được, cô cố gắng chớp mắt mấy lần vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, cuối cùng nhắm mắt, chính thức chìm vào giấc ngủ.