Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:16:48
Lượt xem: 119
Hình quả phụ quỳ trước mặt trưởng thôn, khóc không ra giọt nước mắt nào, chỉ biết dụi dụi mắt, giả vờ đau khổ, trông có chút buồn cười. Trưởng thôn nhìn thân hình và nhan sắc bà ta, miệng không khỏi nhếch lên, nhưng vẫn cố nhịn xuống, nghiêm mặt nói: “Đứng dậy, kể rõ ràng cho ta nghe, nếu là sự thật, ta sẽ làm chủ cho ngươi!”
Hình thị nghe thế, vội vàng đứng dậy: “Lúc ta đang ngủ, người đàn ông này tự dưng chui vào giường ta, rồi bắt đầu.......” Bà ta bỏ dở câu nói, mặc người nghe tưởng tượng, còn giả vờ xấu hổ và tức giận.
Thật ra Hình thị cũng không thông minh đến mức nghĩ ra những trò này, những điều này là có người chỉ cho bà ta, may mà bà ta tiếp thu nhanh.
“Ngươi đừng có mà nói nhảm. Đừng hòng vu oan cho ta, những chuyện này không có thật!” Chu Phúc Sinh nghe bà ta nói, lo lắng phản đối. Ông ta không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Tự dưng chỉ vấp chân một cái, tỉnh dậy đã ở đó rồi. Tất nhiên ông ta sẽ không thừa nhận. Nhìn khuôn mặt và dáng dấp béo ngậy của Hình thị, hắn cảm thấy buồn nôn. Nếu thực sự phải dây dưa với người như vậy, hắn thà nhảy xuống vách đá còn hơn! Vì vậy, hắn ta cố sống cố c.h.ế.t cãi lại.
“Này, ngươi còn muốn chối. Sáng nay cả thôn nhìn thấy ngươi khỏa thân chạy từ nhà ta ra, ngươi còn muốn chối sao?”, con người ngày thường của Hình thị đã quay lại. Người trong làng cũng quen với cách ăn nói của bà ta rồi, bà ta thậm chí có thể làm cho mấy người đàn ông đã có vợ phải đỏ mặt. Trưởng thôn cũng đã có lần nhắc nhở bà ta, nhưng bà ta vẫn chứng nào tật nấy, trưởng thôn cũng bất lực. Dần dần, để tránh khó xử, người trong thôn thấy bà ta thì sẽ chủ động đi đường vòng tránh mặt. Tất nhiên trưởng thôn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cả thôn đều mong tiễn được Hình thị đi cho yên lành, nhưng không ai coi trọng bà ta.
“Ta...Ngươi cũng không nhìn lại bản thân xem, ta làm sao có thể vừa mắt người xấu xí như ngươi?” Chu Phúc Sinh tức giận. Chu Phúc Sinh buồn nôn, phát ngấy khi nhìn vào khuôn mặt mỡ màng của Hình thị. Ban đầu hắn chỉ định giúp đại tỷ, đồng thời kiếm thêm ít đồng nướng vào sòng bạc, cuối cùng xôi hỏng bỏng không, giờ lại rước họa vào thân. Hắn sao có thể không tức giận! Đúng rồi, Xuân Phong đâu? Sao lại không có động tĩnh gì từ nó? Nhất định là do nó cố tình hãm hại, để xem ta đối phó với ngươi thế nào.
“Trưởng thôn, ngài xem, hắn vừa lợi dụng ta, giờ lại nhục mạ ta như vậy! Ta....ta...ta không sống nổi nữa!” Hình quả phụ tuyệt vọng nói, nói xong còn đập đầu vào tường, lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp. Trưởng thôn hài lòng với vở diễn của bà ta, diễn theo: “Yên tâm, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi. Xem hắn nói gì đã.”
Trưởng thôn quay sang Chu Phúc Sinh, nói: “ Ngươi nói ngươi không làm, tại sao mọi người đều thấy ngươi quần áo xộc xệch chạy từ nhà Hình thị ra? Ngươi giải thích xem. Tối qua ngươi đã ở đâu, ai làm chứng?”
“Ta không làm gì cả! Tối qua ta ngủ cùng Tần ca, không hề ra ngoài!”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Chu Phúc Sinh trợn mắt nói dối. Khả năng nói dối của hắn còn lợi hại hơn đại thẩm nhà Xuân Phong nhiều, có thể trực tiếp bác bỏ thứ cả thôn đều nhìn thấy, thật đáng khâm phục.
“Ai làm chứng cho ngươi? Nếu nguoi nói thật, thì tại sao mới sáng sớm đã nhếch nhác chạy ra khỏi nhà Hình quả phụ?”
“Việc này...Những người làm cho nhà Xuân Phong có thể làm chứng cho ta, tối qua ta ngủ cùng bọn họ cả đêm!” Hắn lo lắng nói, không dám nhìn về phía Hình thị.
“Được, vậy chúng ta đi hỏi mấy người làm của nhà Xuân Phong hỏi chút.” Trưởng thôn đảo mắt nhìn qua Chu Phúc Sinh, rồi vẫy tay nói với người đang hóng hớt. Người nọ hiểu ý, vội chạy về nhà Tần thúc, hét lên: “Mẹ Xuân Phong ơi, bà có nhà không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-58.html.]
“Tôi đây, lão Càn, có việc gì không?” mẹ Xuân Phong vừa rửa bát xong, lau tay rồi đi ra ngoài.
“Trưởng thôn muốn mời một ít nhân công của các ngươi tới hỏi chút chuyện.” Lão Càn bình tĩnh nói.
“Bây giờ luôn à thúc?” Xuân Phong đang nấu ăn trong bếp, hỏi vọng ra.
“Ừ, qua nhanh đi, đi sớm về sớ, kẻo lại làm ảnh hưởng đến việc xây dựng.” Càn thúc muốn nhanh chóng hóng hớt kết quả.
“Vâng, được rồi, con gọi mấy người qua đây. Mẹ à, con cũng đi xem xem có chuyện gì. Chu thúc có lòng đến giúp đỡ nhà chúng ta, giờ xảy ra chuyện, nhà ta không thể đứng ngoài nhìn được!” Xuân Phong đáp lời Càn thúc, đưa rau cho mẹ. Xuân Phong làm sao có thể bỏ qua cơ hội đổ thêm dầu vào lửa được, đó không phải phong cách của cô. Nói xong, Xuân Phong đi đến công trường, gọi 2 3 người đi theo Càn thúc đến nhà trưởng thôn.
“Trưởng thôn!” Xuân Phong vừa bước vào sân liền lễ phép chào hỏi. Thế là Xuân Phong lại “tình cờ” tạo ra ấn tượng tốt về một cô bé lễ phép, biết điều. Ngay cả trưởng thôn cũng giãn mặt ra khi nhìn thấy Xuân Phong, hạ giọng nói với cô.
“Xuân Phong đến rồi, chuyện sáng nay chắc con cũng biết. Ta gọi con đến là muốn hỏi một số chuyện.” Trưởng thôn nhắc đến chuyện này, không khỏi xấu hổ. Thôn ông quản lý lại xảy ra chuyện ồn ào như thế...
Nhưng là chuyện của Hình quả phụ, ông không bỏ qua được. Chu Phúc Sinh nhìn thấy Xuân Phong bình an vô sự đứng đó, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, tức muốn xì khói. Nhưng hắn không nói gì được, chỉ có thể nhìn chằm chằm Xuân Phong, ánh mắt như tia laze. Xuân Phong cảm nhận được ánh mắt uất hận của hắn, nhưng mặc kệ, bình tĩnh đứng đó. Là hắn tự làm tự chịu!
“Vâng ạ, mời trưởng thôn cứ hỏi, chúng con sẽ trả lời thật lòng.” Xuân Phong điềm đạm trả lời.
“Tối qua Chu Phúc Sinh có ở cùng các ngươi không?” Trưởng thôn hỏi đám thợ xây đứng cạnh Xuân Phong.
“Chuyện này...Lúc đi ngủ thì quả thực là hắn ở cùng chúng tôi, nhưng buổi sáng thức dậy thì không thấy hắn nữa. Nên chúng tôi cũng không rõ là đêm qua hắn có ở cùng chúng tôi hay không.”
“Vậy đêm qua các ngươi có thấy hắn đi ra ngoài không?”, trưởng thôn suy nghĩ một lát rồi nói tiếp.
“Ban ngày chúng tôi làm việc nặng nhọc, nên tối ngủ rất say. À, chúng tôi không biết tối qua có ai ra ngoài không, nhưng tôi có nghe thấy tiếng mở cửa phòng.” Người kia suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp. Lời nói của người này mơ hồ, nhưng trong lòng trưởng thôn đã rõ ràng!