Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 562
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:59:43
Lượt xem: 28
Chưa kể chuyện sau khi xảy ra ở Kỷ phủ.
Bên này Lam Lam mang theo thiếp canh đỏ đã được trao đổi vội vã về đến Minh Châu phủ, hai mẹ con Xuân Sinh sớm đã chờ từ lâu, ngay cả Xuân Phong cũng đến Minh Châu phủ để đợi.
"Sao rồi, biểu tẩu, mọi việc thành chứ?" Lam Lam vừa vào sân, Xuân Sinh liền vội vàng tiến tới hỏi.
"Hừm, còn phải nói sao, biểu tẩu đệ mà ra tay thì chỉ có mã đáo thành công!" Lam Lam nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, cười tự đắc giơ chiếc thiếp canh màu đỏ trong tay lên khoe khoang.
Không đợi Xuân Sinh trả lời, nàng ấy lại chọc ghẹo: "Nhìn dáng vẻ gấp gáp của đệ, thật là có vợ rồi nên quên mất bà mối đây mà, đôi chân của ta giờ đã gầy đi rồi, thậm chí đến cả nước còn chưa kịp uống."
"Haizz, biểu tẩu, đệ đây không phải là vì lo lắng sao? Nào nào nào, mau ngồi đi, đệ sẽ kêu người đi pha trà cho tỷ." Xuân Sinh xoa đầu, vẻ mặt xấu hổ, vội vàng mời Lam Lam ngồi xuống, sau đó sai người hầu pha trà.
"Ayo, chuyện này coi như đã xong, tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng đã rơi xuống." Hạ thị bên cạnh nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười nói.
"Đúng vậy, lần này cô cô có thể yên tâm rồi." Lam Lam mỉm cười nhìn Xuân Sinh đang tất bật chỉ đạo thuộc hạ, đưa mắt nhìn sang khuôn mặt tươi cười của Hạ thị và nói.
"Ừ ừ, việc này quả thực con đã rất vất vả rồi, tối nay con ở lại phủ dùng bữa, lát nữa nói Sinh nhi đưa con về phủ." Hạ thị đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Lam Lam, nụ cười càng trở nên vui vẻ hơn, lên tiếng mời ở lại.
"E rằng không được rồi, cô cô hẳn cũng biết rồi, tiểu nha đầu của nhà con rất dính người, nếu con về muộn, không biết nó sẽ làm ầm ĩ lên với con thế nào nữa!" Được mời ở lại dùng bữa, Lam Lam tất nhiên trong lòng rất vui, nhưng khi nghĩ đến ở nhà còn 'cô gái nhỏ' của mình, vẫn là từ bỏ ý định dùng bữa.
Sau khi từ chối lòng tốt của cô cô, Lam Lam tranh thủ thời gian, kéo Xuân Phong sang một bên nhẹ giọng hỏi.
"Sức khỏe của Kỷ tiểu thư không tốt, có trở ngại về việc nỗi dõi tông đường, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Lam Lam theo bản năng cảm thấy chuyện này không thể nào là sự thật, mặc dù suy nghĩ của Xuân Phong mới lạ hơn người khác một chút, nhưng nghĩ đến Đoàn gia chỉ có một mình Xuân Sinh là nam tử, Xuân Phong sao có thể trơ mắt nhìn nhà mình không có hương hoả nối dõi được!
Lẽ nào để Xuân Sinh nạp thiếp? điều đó tuyệt đối là không thể!
Nàng ta biết rất rõ tính tình của Xuân Phong, việc nạp thiếp là điều tuyệt đối không thể thương lượng.
"Ừm? Tỷ đã nghe nói về nó rồi sao? Đó chỉ là một hiểu lầm mà thôi!" Xuân Phong gật đầu nhướng mày hỏi, sau đó lại kể lại sự thật.
"À, thì ra là như vậy, chỉ là điều bí mật này, đại phu nhân nhất định là cố tình giấu không cho ai biết, để nhị phòng kia..…" Lam Lam gật đầu, trầm ngâm nói.
"Quan phủ quyền quý, nhà ai không có bí mật riêng, chuyện này phải để gia đình bọn họ tự mình giải quyết." Xuân Phong thở dài.
"Ừ ừ, cũng phải, được rồi, ta đã hoàn thành thuận lợi việc muội giao phó, hôm khác muội nhất định phải đãi ta một bữa thật ngon đó nhé!" rút lại suy nghĩ, Lam Lam nhân cơ hội chặt chém.
"Hử? tỷ không tính đãi muội một bữa ngon sao? thế nào? muội cho tỷ những kiểu dáng mới đó, hiểu quả không tồi chứ?" Xuân Phong khóe miệng cong lên thành một vòng cung lớn, nàng nhìn Lam Lam, một mặt tươi cười.
"Aiya, sao muội lại......" nụ cười xinh đẹp của Lam Lam lập tức đỏ bừng, nàng ấy bỏ chạy như một cơn gió.
"Hahaha........"
Phía sau chỉ còn có tiếng cười giòn tan của Xuân Phong, trong sân vọng lại.
..........
Bên này thiếp canh đỏ đã được trao đổi, đồng nghĩa với việc hôn lễ giữa hai gia đình đã thành, tiếp đến sẽ là các loạt nghi thức tam thư lục lễ.
Nhưng những chuyện này Xuân Phong không cần phải bận lòng, toàn bộ giao lại cho mẹ và đệ đệ tự mình lo liệu là được.
Khi Xuân Phong nhàn rỗi nàng thường ở vườn hoa phía sân sau tự mình hí hoáy với đám hoa tươi rau củ, trong thường ngày không có việc gì nàng hay đọc sách uống trà, gọi vài nha hoàn đến cùng chơi mạt chược.
Hoặc là trêu chọc đám nhóc của nhà Hàm Châu, ở trong phủ có những thành viên nhỏ tuổi, khiến cuộc sống trôi qua hết sức ấm cúng và nhàn nhã.
Hôm đó, Phủng Nguyệt đến phía sau sân sau với một giỏ trái cây tươi mới.
"Vương phi, đây là trái cây mà đoàn lữ hành từ phía nam mang tới, nói rằng là nương nương nhờ họ mang đến, trong đây còn có một bức thư."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Phủng Nguyệt thấy Vương phi đặt chiếc xẻng nhỏ trong tay xuống, sau đó cởi găng tay lụa ra, lúc này mới đưa đồ về phía trước.
"Ừm, ta biết rồi, để đồ ở đây đi, tiểu thế tử đã đi học về chưa?" Xuân Phong nhận lấy phong bì, thản nhiên hỏi.
"Hồi bẩm Vương phi, bây giờ cũng đến giờ rồi, tiểu thế tử chắc cũng sắp về tới rồi ạ." Phủng Nguyệt nhìn trời nói.
"Ừm, ngươi đem những thứ này vào phòng bếp, để nhà bếp làm thêm mấy món đi." Xuân Phong gật đầu, nhìn giỏ rau củ giòn tươi bên cạnh.
"Vâng!" Phủng Nguyệt cung kính nhận mệnh lệnh rời đi.
Xuân Phong chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế tre được thiết kế đặc biệt để nghỉ ngơi ở trong vườn hoa, nhìn những dòng chữ trong phong bì, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.
Trong thư nói rằng bọn họ đang trên đường trở về, ước chừng một tháng nữa sẽ về đến nơi.
Những trái cây này là được bọn họ đặc biệt gửi về, nói rằng qua một khoảng thời gian nữa sẽ hết mùa, không thể ăn được nữa.
Trong thư còn nói đại tỷ lại có thai rồi, có lẽ đã được hơn 3 tháng, Xuân Phong đọc được tin vui hào hứng này, tựa như qua lá thư có thể cảm nhận được niềm vui từ nơi xa ngàn dặm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-562.html.]
Xuân Phong cũng vui mừng không thôi, đứng dậy cầm lá thư đi vào thư phòng trước viện, muốn chia sẻ tin vui này cùng người thân yêu của mình thật nhanh.
Bước chân của Xuân Phong trên đường nhanh thoăn thoắt đi đến đại thư phòng trước viện.
Ở đó Bách Lý Mặc Thần đang giải quyết chính sự, nhìn thấy nàng đến, hắn đặt cây bút trong tay xuống, trên môi hiện lên một nụ cười ấm áp.
"Sao vậy, Vương phi nhanh như vậy mà đã nhớ ta rồi sao? chỉ là công vụ chính sự của vi phu vẫn chưa xử lý xong, phải làm sao bây giờ?" Đôi mắt như sao sáng chói của Bách Lý Mặc Thần tràn đầy cảm xúc sâu sắc.
"Làm thế nào tốt? huynh nói xem làm thế nào mới tốt? bổn phi bận rộn bỏ thời gian đến thăm huynh, còn không đến hầu hạ bổn phi cho thật tốt?" Xuân Phong lông mày cong cong, nhìn hắn với ánh mắt trêu chọc, bất chợt vui vẻ, cười lớn.
"Tuân lệnh! không biết Vương phi nương nương muốn vi phu hầu hạ như thế nào?" Bách Lý Mặc Thần mỉm cười kéo người ôm lấy vào lòng.
Lúc này người hầu tiểu Tư đang đứng đợi ở cửa, sớm đã hiểu ý nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lui xuống.
"Aiya, được rồi, ta đến đây là có chính sự cần nói với huynh." Cảm nhận được bàn tay to không ngừng nghỉ của hắn, Xuân Phong đỏ mặt, thoát ra khỏi vòng tay hắn, quay người ngồi xuống chiếc bàn gỗ hương lớn, nghiêm túc nói.
"Ổ? Vương phi có chuyện chính sự gì muốn nói?" Bách Lý Mặc Thần tiếp tục nhìn Xuân Phong với nụ cười trên môi.
"Đây, huynh xem!" Xuân Phong không để ý tới đôi mắt sáng như sao của hắn nữa, trực tiếp đưa lá thư trong tay áo cho hắn.
"Hử? Bách Lý Mặc Thần nghi hoặc nhận lấy lá thư, đọc hết một lượt, rồi cười lớn.
"Tốt quá, xem ra Bách Lý gia chúng ta lại sắp có một hỷ sự rồi." Bách Lý Mặc Thần vẻ mặt vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú không ngừng tiến về phía trước, đến gần trước mặt của Xuân Phong.
"Hay là chúng ta cũng tạo ra một đứa nhé? lần trước đã đồng ý với Oanh Nhi rồi. hửm?" Đang nói, đầu mũi của Bách Lý Mặc Thần đã di chuyển ra phía sau dái tai của Xuân phong,nhẹ giọng thì thầm.
Hơi thở ấm áp phả vào sau tai của Xuân Phong, khiến nàng vừa bối rối vừa mê mẩn.
Sau bao nhiêu năm chung sống, từng điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, hắn đều biết rất rõ.
Luôn dễ dàng đốt cháy ngọn lửa trên khắp cơ thể nàng.
"Huynh làm gì vậy, đây là thư phòng ngoài viện !" Xuân Phong vội vã, bẽn lẽn nói.
Nếu như bị người khác phát hiện, quả là xấu hổ c.h.ế.t người.
"Ưm, vậy ý của Vương phi là, vào thư phòng ở nội viện?" Khóe mắt Bách Lý Mặc Thần hiện lên nụ cười dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên thành hình vòng cung, trêu chọc.
"Aiya, bây giờ trời vẫn còn là ban ngày mà, huynh......"
Xuân Phong bị hắn làm cho dở khóc dở cười, ý câu nói của nàng là.....nàng rõ ràng là....
Trong tâm trí Xuân Phong hình ảnh khung cảnh sống động trong phòng làm việc hiện lên, cảm giác đó.
Ah, pèi, pèi, pèi, lại bị lạc lối nữa rồi, ban ngày ban mặt nghĩ cái gì vậy chứ !
Xuân Phong thầm chửi mắng bản thân mình vì đã không đoan chính, từ khi nào mà nàng đã trở thành một cô gái dễ dãi như vậy?
Bách Lý Mặc Thần thấy nàng đang mất tập trung, đang định nói thì bỗng có tiếng gõ cửa, sau đó.....
"Vương gia, Vương phi, có người từ phủ Quốc Công đến." giọng điệu của người đó dường như có chút gấp gáp.
Bách Lý Mặc Thần ấn đường hơi động, ánh mắt đối diện nhìn Xuân Phong, hướng ra ngoài cửa nói: "Tới đây có chuyện gì?" ngay khi nói xong, bàn tay không dừng lại mà vẫn vuốt ve eo của Xuân Phong.
"Người tới đây nói tình trạng của lão phu nhân ở phủ Quốc Công đang rất xấu, đặc biệt đến đây để báo tin cho vương phủ." giọng nói ngoài cửa lần nữa vang lên, có chút thận trọng nói.
"Ta biết rồi, bảo người đó chờ, bổn Vương tới ngay." Bách Lý Mặc Thần buông Xuân Phong ra, nhíu mày nhìn nàng.
"Đi thôi, đi xem thử, ngoại tổ mẫu tuổi cũng già rồi, nằm trên giường đã lâu như vậy, có thể kéo dài đến nay đã không dễ dàng gì." Xuân Phong thu lại thần sắc trên mặt, có chút nặng nề nói.
Thu dọn một lát, Xuân Phong đưa theo hai đứa con tiến về hướng phủ Quốc Công.
Đương nhiên, Vân Tấn vẫn đang ở lại trong cung, địa vị hiện tại của cậu đã khác, nên không thể đích thân đến đó được, chỉ có thể để cha mẹ đến thay thế.
Khi cả nhà Xuân Phong bước vào sân sau của lão phu nhân ở phủ Quốc Công, trong sân đã chật kín người, trong nhà người trên kẻ dưới, con thê con thiếp, đều tập trung đứng xung quanh sân viện của lão phu nhân.
Cảnh tượng có phần hoành tráng, nhưng cũng khiến cả sân viện trở nên ồn ào, không khí nhốn nháo.
Xuân Phong nhíu mày nhìn những người trong sân, sau đó sải bước tiến vào trong phòng.
"Ngoại tổ phụ, cữu cữu, ngoại tổ mẫu thế nào rồi?" nhìn hai người với vẻ mặt buồn bã Xuân Phong lên tiếng hỏi.
"Ài, đại phu nói không còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn lại mấy ngày này thôi." Cữu cữu Hạ Nhân Ngọc vẻ mặt buồn bã trả lời.
"Để con xem cho tổ mẫu lần nữa!" Xuân Phong nhìn hai vị trưởng bối sắc mặt bi thương, nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, lão Quốc Công và Hạ Nhân Ngọc không hẹn mà tránh sang một bên nhường chỗ, để Xuân Phong chẩn mạch cho lão phu nhân.