Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 563
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:59:45
Lượt xem: 34
Xuân phong ngồi ở bên giường, sắc mặt nghiêm trọng xem mạch hồi lâu, ánh mắt càng trở nên nặng nề.
Một lúc sau cô đứng dậy, nói với ngoại tổ phụ và cữu cữu bên cạnh. "Ngoại tổ phụ cữu cữu, ngoại tổ mẫu lần này tình hình không tốt lắm, tuy rằng không tốt lắm, nhưng mấy ngày tới cũng không có gì đáng ngại, chi bằng cữu cữu ra ngoài sân viện nói mọi người trong sân về trước đi? ở đây có quá nhiều người đối với ngoại tổ mẫu cũng không có lợi."
"Được, bây giờ ta sẽ nói mọi người quay về." Cữu cữu Hạ Nhân Ngọc nghe nói, đôi mắt hơi đỏ, nhưng ông vẫn quay người đi về phía cửa, cữu mẫu cũng đi theo sau.
Sau đó người trong phòng dần dần lui xuống, chỉ còn lại hai vợ chồng Hạ Lạc Hoa và lão quốc công, Xuân Phong dìu mẹ nàng Hạ thị đang đứng lặng lẽ bên giường.
"Ngoại tổ phụ, người đừng quá đau buồn, kỳ thật ngoại tổ mẫu hiện tại cũng đang rất thống khổ....." Xuân Phong không biết phải an ủi như thế nào, nên chỉ có thể nói ra sự thật trên danh nghĩa đại phu,.
"Ay, những điều này ta đều biết rồi, mọi người đi ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình với tổ mẫu của các con một lúc." Lão quốc công nghe vậy, rũ mí mắt xuống, hết sức thâm trầm xua tay nói.
"Được, tôn nhi ở ngay ngoài cửa, tổ phụ có chuyện gì thì cứ gọi con." Hạ Lạc Hoa nhìn thấy tổ phụ tâm tình không tốt, lo lắng dặn dò nói.
"Đi đi, đi đi......"Lão quốc công gật đầu, lần nữa vẫy vẫy tay ra hiệu.
Xuân Phong đợi mọi người lần lượt ra khỏi phòng ngủ của lão phu nhân, đứng ngoài cánh cửa nghe ngóng, khi trong phòng chuyền đến những lời nói càm ràm không ngừng.
Giây sau, nàng xác nhận được tâm tình của ngoại tổ phụ tương đối ổn định, Xuân Phong mới yên tâm theo mọi người đi tới tiền sảnh.
Chỉ còn một mình Hạ Lạc Hoa ở lại chỗ của lão quốc công canh chừng.
Vừa vào chính điện, mẹ Xuân Phong nhịn không được hỏi: "Phong nhi, ngoại tổ mẫu của con, thật sự không có biện pháp nào nữa sao?"
Hạ thị nước mắt chực trào, nhưng lại không dám để rơi xuống, sau khi nghe được câu trả lời chính xác từ con gái mình.
Nước mắt dường như ào ạt rơi, có những chuyện giống như những hạt bụi rơi xuống.
"Mẹ, mẹ cũng đừng quá đau buồn, sinh li tử biệt là số mệnh mà chúng ta không ai có thể thoát khỏi." Xuân Phong nhìn vẻ mặt gần như cầu xin của mẹ mình, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc nói ra sự thật.
"Nhưng..... " mẹ Xuân Phong không cầm được nước mắt rơi xuống.
Ở một bên, Hạ Nhân Ngọc với tư cách là trụ cột nam nhân trong nhà, giờ phút này cũng không khỏi rơi nước mắt.
Vương thị mắt đỏ hoe bước tới nắm lấy tay chồng, lặng lẽ an ủi.
Trơ mắt nhìn người thân của mình ra đi, nhìn người thân đau đớn thống khổ mà bản thân lại vô năng bất lực, cảm giác này khiến Xuân Phong cảm thấy vô cùng đau khổ.
Trong chốc lát, nàng tựa như quay lại về nhiều năm trước, khi chính mắt nhìn thấy hàng loạt vệ binh c.h.ế.t trước mắt mình, lúc đó bản thân nàng cũng cảm thấy vô năng bất lực, cảm giác đó có vài phần giống nhau, nhưng cũng có chút không giống.
Cảm giác khác thường vang vọng trong tim, khiến cả người Xuân Phong trở nên nặng trĩu, dường như cả lòng mình trở nên chua chát.
Bàn tay to lớn của Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, hắn không nói gì mà lặng lẽ hôn lên tóc nàng, lặng yên an ủi.
Hắn có thể hiểu được cảm giác này, cũng có thể đồng cảm sâu sắc, thậm chí đồng cảm sâu sắc gấp chục lần, vậy nên hắn cảm thấy đau lòng cho người phụ nữ của mình.
Trong hoàng hôn buổi chiều tà, khi mọi người còn đang chờ đợi, Xuân Phong trong lòng buồn bã, mặc dù ngoại tổ mẫu không bao lâu nữa sẽ rời xa nhân thế, nhưng cũng không phải nhanh như vậy mà đã rời đi, nghĩ lại nhiều nhất cũng là mười ngày nữa, ít nhất cũng là năm đến bảy ngày.
Do đó, sau khi Xuân Phong giải thích cho mọi người xong, liền xin phép dẫn đệ đệ và mẹ của mình rời khỏi phủ Quốc Công trước, sau khi đưa đệ đệ và mẹ trở lại Minh Châu phủ, phu thê Xuân Phong mới trở về Vương phủ.
Việc đầu tiên sau khi Xuân Phong trở về phủ, là lấy giấy bút viết thư hồi âm lại cho đại tỷ.
Nội dung bức thư xen lẫn vui buồn, xét đến việc đại tỷ đang mang thai, không nên bị kích khích, nên Xuân Phong viết một cách dè dặt hơn.
Nhân lúc còn tối, lá thư nhanh chóng được gửi đi, có lẽ qua mấy ngày nữa, đại tỷ sẽ nhận nhận được thư.
Mặc dù tình hình trong phủ Quốc Công không được tốt, nhưng những nghi lễ ở bên Kỷ phủ đã thỏa thuận vẫn không được bỏ sót, vẫn được tiến hành một cách tuần tự.
Việc lão phu nhân sức khỏe không tốt đương nhiên cũng được giấu kín với thế giới bên ngoài, vậy nên Kỷ gia cũng không hề hay biết, họ vẫn vui vẻ thực hiện các bước nghi lễ.
Sau khi thực hiện xong tam thư lục lễ, bước tiếp theo chính là ngày thành hôn.
Kỷ đại phu nhân đến chùa Văn Phật ngoại thành để xin lộc, nói rằng ngày đầu xuân tháng ba là ngày tốt để thành hôn.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn còn có nửa năm, không phải quá dài cũng không quá ngắn, là một khoảng thời gian tương đối tốt.
Theo tục lệ xa xưa, nếu có người lớn tuổi trong gia đình qua đời, con cháu hậu bối sẽ phải để tang trong ba năm, không được phép thành hôn.
Tuy nhiên phủ Quốc Công là nhà ngoại của Xuân Sinh, nên hắn không nhất thiết phải tuân theo lễ nghi này.
"Ài, huynh nói xem hiện tại đại tỷ đang mang thai, biết được tin tức này, liệu có bị ảnh hưởng gì không a?" Xuân Phong nhìn bóng người sứ giả đang rời đi, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng nói.
"Đừng lo lắng, sẽ không đâu, không phải nàng đã nói tỷ ấy bây giờ không còn là Xuân Vũ của trước kia nữa rồi sao? hơn nữa còn có lão thất ở bên cạnh, ta tin rằng tỷ ấy sẽ không có chuyện gì đâu." Bách Lý Mặc Thần ôm nàng vào lòng, dùng thân hình cao lớn của mình bao bọc nàng hoàn toàn, nhẹ nhàng thì thầm bên tai.
"Mong vậy, hy vọng đại tỷ bọn họ dọc đường thuận lợi, nếu không mẹ không biết sẽ lo lắng đến mức nào nữa." Xuân Phong mím môi thở dài.
"Ừm, sẽ thuận lợi thôi." Bách Lý Mặc Thần trầm giọng nói.
Quả nhiên, đúng như Xuân Phong dự liệu, lão phu nhân chỉ kiên trì được mười ngày, cuối cùng cũng rời bỏ ra đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-563.html.]
Phủ Quốc Công lập tức tràn ngập bi thương, khóc thương không dứt.
Chỉ trong một đêm những dải lụa trắng được chuẩn bị từ lâu, đã được treo khắp phủ Quốc Công.
Ngay khi tin tức về cái c.h.ế.t của lão phu nhân được truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều đến phủ Quốc Công để chia buồn sâu sắc.
Ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu đã hơn 80 tuổi cũng cử người đến để bày tỏ lời chia buồn, thậm chí hôm nay Hoàng Thượng còn đích thân đến đây, một tang lễ cao quý như vậy, ngoại trừ hoàng gia, cũng coi như là lần đầu tiên thấy.
Người nhà Hạ gia chôn cất lão phu nhân trong đau buồn tràn ngập, cả biệt phủ chìm trong im lặng một khoảng thời gian dài, mới từ từ tiêu tan dần nỗi bi thương.
Xuân Vũ vội vã quay về, cũng đã là ngày giỗ thất đầu của lão phu nhân.
Nhìn tấm bia đen trên sảnh cao, Xuân Vũ trong lòng buồn bã, nàng ấy thậm chí còn được nhìn mặt của ngoại tổ mẫu lần cuối.
Kính cẩn thành tâm dâng hương cho lão phu nhân, sau khi lạy xong ba lần, Xuân Vũ được Bách Lý Lăng Phong đưa tới trước viện.
Hiện tại nàng ấy đang mang thai, không nên quá đau buồn, nếu không sẽ có hại cho mẹ và thai nhi.
Bách Lý Lăng Phong cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của Xuân Vũ, thậm chí còn làm đủ các loại hành động lố lăng chọc cười, khiến cho Vũ Linh bên cạnh phải cúi đầu cười nghiêng ngả.
Nhìn thấy hắn cố gắng như vậy, Xuân Vũ cuối cùng cũng lên tiếng: "Đừng lo lắng, muội không sao đâu, muội có thể kiềm chế được cảm xúc của mình, chỉ là hơi xúc động mà thôi, huynh không cần phải lo lắng quá cho muội."
"Vũ nhi, muội phải biết rằng trên đời này có rất nhiều thứ chúng ta không thể trốn tránh được, giống như một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ rời xa Linh nhi, vì vậy, đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy trân trọng mỗi ngày hiện tại và sống thật hạnh phúc vui vẻ." Bách Lý Lăng Phong ôm Xuân Vũ và cái bụng có chút hơi nhô lên, nhẹ nhàng an ủi.
Bây giờ bụng Xuân Vũ cũng đã gần được 4 tháng, đứa thứ 2 luôn dễ dàng hơn đứa đầu nên bụng đã nhô lên đáng kể.
"Ừm, trân trọng hiện tại......" Xuân Vũ mỉm cười và gật đầu.
"Hứ, hiện tại cha có đệ đệ liền không để ý tới Linh nhi nữa, con sẽ không để ý tới người nữa, con đi chơi cùng biểu ca đây, plè plè plè....." Bách Lý Ngọc Linh ở một bên thấy hai người lại trở nên nhàm chán rồi, tìm cớ trốn chạy, trước khi rời đi cô bé cũng không quên làm mặt quỷ lè lưỡi với hai người.
"Đứa trẻ này, rõ ràng là người hiểu chuyện muốn nhường chỗ cho chúng ta, còn tìm lý do như vậy." Xuân Vũ nhìn bóng dáng con gái mình đang nhảy lên vui vẻ, không khỏi có chút buồn cười.
"Nha đầu quỷ này !" Bách Lý Lăng Phong cũng nhìn theo ánh mắt của thê tử mình, nhướng mày nói.
Ngay sau đó lại xoa bụng của Xuân Vũ, ra giọng dạy dỗ: “Tiểu bảo, sau này con đừng có bắt chước theo tỷ tỷ của con nghe chưa!"
"Ha ha, nó còn nhỏ như vậy không thể hiểu được những lời huynh nói đâu." Xuân Vũ nở một nụ cười ngọt ngào, nói một cách nhẹ nhàng.
Thấy nàng ấy cuối cùng cũng mỉm cười, Bách Lý Lăng Phong rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ở lại phủ Quốc Công nửa ngày, nói vài lời an ủi lão quốc công và cữu cữu của hắn, đồng thời tặng cho bọn họ một số lễ vật hiếm có trong chuyến đi này, sau đó rời khỏi phủ quốc công.
Trước khi trở về kinh, Bách Lý Mặc Thần sớm đã cho người chuẩn bị trước một căn phòng cho bọn họ.
Hôm nay cả gia đình bọn họ trở về, liền có thể trực tiếp đến ở trong đó, tất cả người hầu bên trong đều được tuyển chọn từ trong cung, là những người đã hầu hạ cho Bách Lý Lăng Phong lâu năm.
Bây giờ hắn trở về vương phủ của mình, cũng có được những cảm giác khi được về nhà.
Hai huynh đệ đã lâu không gặp, đương nhiên cũng phải ôn lại những chuyện cũ.
Đêm hôm đó, Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần cùng đưa hai đứa con của mình đến thăm.
Hai huynh đệ gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách, vừa gặp nhau họ đã bắt đầu so tài.
Bách Lý Lăng Phong đã tiến bộ rất nhiều trong khoảng thời gian đi xa, mà Bách Lý Mặc Thần đương nhiên cũng không bao giờ lơ là.
Trận đấu kết thúc một cách rất sôi nổi và thú vị.
Nữ tử hai người cũng rất vui vẻ khi gặp lại nhau, liền cử người đưa Vân Tễ đi tham quan xung quanh vương phủ.
Chỉ còn lại hai tỷ muội Xuân Phong.
"Đại tỷ, tỷ hình như có chút tăng cân rồi, phản ứng mang thai lần này của tỷ có nhẹ hơn lần trước không?" Xuân Phong nhìn đôi má tròn hồng hào của đại tỷ rồi mỉm cười hỏi.
"Ừm, lần này tâm trạng tốt hơn lần trước, chỉ hy vọng tiểu nhóc con này được sinh ra một cách bình an.", nói về đứa con trong bụng, khuôn mặt của Xuân Vũ dần dần tràn ngập tình mẫu tử và sự dịu dàng.
"Gần đây đại tỷ thích khẩu vị như thế nào? trong hoa phòng của muội gần đây có rất nhiều rau tươi, ngày mai muội sẽ nhờ người hái một ít mang đến." Thấy đại tỷ vui vẻ, Xuân Phong mỉm cười hỏi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khi mang thai, hầu hết các loại rau, trái cây tươi đều tốt cho cả mẹ lẫn con.
"Vậy thì tốt quá, gần đây ta không kén chọn đồ ăn lắm, chỉ là có hơi thích đồ ăn cay và ngọt." Xuân Vũ nghe vậy, vui mừng không thôi.
Ở các nước phía bắc, nhiệt độ luôn thấp hơn phía nam, nên việc ăn được rau củ quả xanh tươi vào cuối thu, đầu đông luôn trở nên rất khó khăn.
Tình cờ là gần đây nàng ấy rất thích ăn trái cây và rau củ, gợi ý của Xuân Phong quả là rất tuyệt vời.
"Vậy được, sáng sớm mai muội sẽ kêu người mang đến." Xuân Phong mỉm cười đồng ý, sau đó hỏi: "Lần này đại tỷ cùng lão thất ra ngoài đã hơn nửa năm, có gặp được chuyện gì mới lạ không?"
"Chuyện mới thì cũng có, có điều có nhiều điều kỳ lạ hơn....." Xuân Vũ suy nghĩ một lúc, rồi nói với nụ cười trên môi.
"Ổ, tỷ nói đi, có điều gì kỳ lạ vậy? " Xuân Phong hứng thú hỏi.