Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 540: Phiên ngoại, tân đế đăng cơ
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:45:28
Lượt xem: 53
Xuân Phong nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng có hơi mất hứng, bĩu môi nói: "Sao chàng lại không muốn?"
Điệu bộ này có mấy phần giống nữ nhân tức giận, Bách Lý Mặc Thần thấy vậy trái tim lại tan chảy, vội vàng giải thích:
"Không phải ta không muốn, chỉ là ta không muốn để nàng chịu khổ đến vậy." Vẻ mặt của Bách Lý Mặc Thần tràn đầy rối rắm.
Con của bọn họ, đương nhiên hắn muốn, hắn thích, chỉ là nghĩ đến lúc Xuân Phong sinh ra Tấn nhi và Oanh nhi, nàng đau đớn như vậy, suýt chút đã mất mạng, hắn cũng có chút không muốn.
Không có bất cứ gì quan trọng hơn nàng, bao gồm một đứa trẻ chưa chào đời.
Xuân Phong cũng hiểu hắn muốn nhắc đến nguy hiểm khi sinh đôi huynh muội Tấn nhi và Oanh nhi, khó tránh ấm áp trong lòng.
Phải biết rằng với người cổ đại, sinh con nối dõi cũng quan trọng không thua kém gì tính mạng mình, nhưng Bách Lý Mặc Thần suy nghĩ cho nàng nhiều hơn, đây là chuyện đến cả rất nhiều nam nhân hiện đại đều không làm được, thời khắc này trong lòng nàng vô cùng ấm áp ngọt ngào.
"Ây, ta biết rồi, không phải chuyện này vẫn chưa xác định à, đợi khi nào chắc chắn rồi hãy nói, hơn nữa ta nghe nói chỉ cần từng sinh hài tử, lần sinh thứ hai sẽ đơn giản hơn nhiều..."
Trong phòng vang lên giọng nói thì thầm nhẹ nhàng của hai người, giữa đêm trầm tĩnh đẹp huyền ảo, bóng cây nhảy nhót dưới ánh trăng, giống như đang chúc mừng cái gì đó, đều ngập tràn vui mừng.
Sáng sớm hôm sau, Bách Lý Mặc Thần phái người gọi Xuân Sinh đến bắt mạch, đều nói lang trung không thể tự chữa bệnh, hai năm trước Du thần y đã quy ẩn về nơi núi rừng, đại phu mà Bách Lý Mặc thần tin tưởng nhất hiện tại chỉ có Xuân Sinh.
Y xác định chắc chắn Xuân Phong có hỉ mạch, trên dưới khắp vương phủ đều ngập trong vui mừng.
Tấn nhi và Oanh nhi vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, ầm ĩ xem muội muội hay đệ đệ, đó gọi là hạnh phúc.
Còn Bách Lý Mặc Thần sau khi được Xuân Phong khuyên giải, cũng đã lắng bớt lo lắng trong lòng.
...
Mùa xuân năm thứ hai, Xuân Phong lại sinh ra một bé trai, hoàng thượng hoàng hậu lại trọng thưởng một phen, có điều không phong vương.
Bởi vì gia nghiệp phủ đệ của Diêu vương vẫn cần một thế tử kế thừa, lúc trước Bách Lý Vân Tấn còn chưa ra đời đã được phong vương, bây giờ vừa hay đứa nhỏ này cũng có thể tiếp nhận trọng trách của Diêu vương phủ.
Bách Lý Mặc Thần đặt tên cho đứa nhỏ là Bách Lý Vân Tễ, đồng âm với nguyện vọng tốt đẹp hắn gửi gắm cho bọn nhỏ.
Vân Tễ được sinh ra, vương phủ tăng thêm niềm vui.
Từ đó về sau, trong hoa viên Diêu vương phủ mỗi ngày đều là tiếng nói cười vui vẻ.
Trên đường phố kinh thành cũng thường xuyên có nam nữ vui đùa.
Người qua đường nhìn thấy cũng không ngạc nhiên, nếu vô tình có người ngoài đến hỏi, dân chúng sẽ nhiệt tình giải thích một lượt.
"Mấy vị này ấy à, trong hai cô nương kia có một người là con gái duy nhất của đương kim thánh thượng, tiểu cô nương và tiểu công tử giống nhau là trưởng tử và thứ nữ của Diêu vương phủ, người nhỏ nhất là thế tử Diêu vương phủ, còn hai đứa trẻ tuấn lãng kia là hai cháu ruột của Hộ Quốc Công phủ, đây đều là thiên chi kiêu tử của chúng ta đấy!"
"Nhưng không phải nam nữ tám tuổi sẽ có khác biệt à, đây..." Không hợp quy củ nhỉ! Người đó không nói nửa câu sau, đương nhiên là vì e ngại thế lực phía sau mấy hài tử này, sợ sẽ gây ra phiền phức.
"Ha, hoàng thượng và Diêu vương gia của chúng ta đều là những người vô cùng sáng suốt, họ không để ý những chuyện này, vốn dĩ mấy hài tử này thân thiết gần gũi cũng không có gì không tốt hết."
Khi người nọ giải thích cặn kẽ cho người kia, vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Những năm gần đây, thiên hạ đã gần như thống nhất, hoàng thượng trị vì có sách lược, thuế má dân chúng ngày càng ít, cuộc sống của mọi người mỗi lúc một thoải mái hơn, triều đình còn ra sức cổ vũ phát triển nông - thương nghiệp, thế nước ngày càng cường thịnh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-540-phien-ngoai-tan-de-dang-co.html.]
Mức độ thịnh vượng thế này gần như mấy đời hoàng đế trước đều chưa làm được, không có chiến sự và kẻ địch làm loạn, dân chúng được an cư lạc nghiệp, cuộc sống ngày càng tốt hơn, sao họ có thể không tự hào.
Đứng từ trên thành lầu hoàng cung, Xuân Phong nhìn dòng người qua lại như nước chảy, cảm thấy những năm nay Kinh thành cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng nàng biết, thật ra thiên hạ hôm nay đã thay đổi, chỉ nhìn sản nghiệp dưới tay nàng thuận lợi suốt mấy năm nay là đã rõ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Sao thời gian lại trôi nhanh như vậy chứ, nàng đến thế giới này hơn mười lăm năm, Vân Tễ cũng đã năm tuổi.
Về bí mật xuyên không của mình, Xuân Phong chưa từng nhắc đến, nàng cũng không có ý định nói ra, người thân một nhà chỉ cần bên cạnh nhau vậy là đủ rồi, nàng rất yên tâm với cuộc sống hiện tại, sớm đã bỏ qua quá khứ rồi.
Mùa xuân năm thứ hai, vừa qua năm mới, Kinh thành vẫn còn vương lại rét lạnh của mùa đông này, mấy đóa mai sắp khô héo treo trên đầu cành.
Cuộc sống vẫn dĩ vẫn thanh bình, bất thình lình bị một đạo thánh chỉ đánh vỡ tan.
Gần như chỉ chốc lát, Kinh thành, thậm chí cả Thiên An đều nổ tung!
Bởi vì...
Hoàng thượng muốn thoái vị, định truyền ngôi lại cho Định An vương Bách Lý Vân Tấn, ba ngày sau đăng cơ!
Tin tức này tới quá mức đột ngột, hơn nữa không hề có dấu hiệu, đến cả Bách Lý Mặc Thần và Xuân Phong đều mờ mịt.
Sau khi hai người tiếp chỉ, họ thoáng nhìn sâu vào nam tử đã có mấy phần khí chất đứng ở đó, cùng với Bách Lý Vân Tấn cả người toát ra phong thái vương giả.
Tuy Xuân Phong lẫn Bách Lý Mặc Thần đều cảm thấy Vân Tấn sẽ là một hoàng đế tốt, nhưng Xuân Phong vẫn không muốn để con trai mình ngồi lên vị trí trên cao kia, trở thành đối tượng mà muôn người vừa chạy theo vừa tính kế.
Phu thê họ nhìn nhau, gần như đồng loạt vội vàng chạy về phía hoàng cung.
Nhưng trong cung đâu còn hoàng thượng hoàng hậu, lúc này hai người chạy đến ngự thư phòng, chỉ thấy hoàng đế bày biện hai bộ trang phục cao quý trên cái án thường dùng kia, đó là trang phục của hoàng đế và hoàng hậu, trên đó còn có một phong thư.
Trên tờ giấy mỏng manh chỉ viết hai hàng chữ đơn giản.
"Ngũ ca, lúc trước huynh hại ta làm nô lệ cho thiên hạ này mười mấy năm, hôm nay cũng đã đến lúc để ta nghỉ ngơi rồi, Tấn nhi sẽ là một hoàng đế tốt!"
Nhìn hai hàng chữ trên thư, Bách Lý Mặc Thần có hơi dở khóc dở cười.
Thì ra hắn ta đã biết từ sớm!
Ba ngày sau, Bách Lý Vân Tấn khi ấy vừa mới mười hai tuổi đăng cơ làm hoàng đế, trở thành vị hoàng đế thứ sáu trong lịch sử của Thiên An Quốc, cũng là vị hoàng đế nhỏ nhất.
Vào ngày đăng cơ, khắp nơi đều vui mừng, cả Kinh thành giăng đèn kết hoa, bá quan văn võ đều mặt mày hồng hào phấn khởi, yên lặng chờ đợi trên ngàn bậc thang bên ngoài điện, chờ tân đế từng bước một tiến đến vị trí cao đó.
Tuy mới mười hai tuổi, nhưng phong thái vương giả trên người Bách Lý Vân Tấn lại bẩm sinh mà có, khí phách như phụ thân là Diêu vương năm đó.
Tiểu tử mười hai tuổi dáng người cao ráo, thân hình cường tráng được che dưới long bào trang trọng, trên gương mặt tuấn tú mang theo nét uy nghiêm.
Dáng lưng hắn thẳng tắp, kiên cường mạnh mẽ thong thả từ bước đầu tiên của ngàn bậc thang, lên đến vị trí cao nhất.
Hắn vung tay áo bào, ngồi nghiêm chỉnh trên ngai vàng.
Văn võ bá quan lập tức quỳ xuống đồng loạt tung hô: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Âm thanh vang vọng khắp đại điện Kim Loan, bay khắp Kinh thành, ra hiệu cho một thời kỳ cường thịnh mới...