Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 539: Phiên ngoại, làm chuyện đứng đắn.

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:45:27
Lượt xem: 41

Lam Lam dẫn Xuân Phong vừa vào đến phòng, vốn dĩ lão phu nhân còn đang chìm trong lửa giận muốn mở miệng quát lớn, nhưng vừa mở mắt lại thấy rõ người đến là ai, trên mặt lập tức lộ ra sự vui mừng.

"Phong nhi, con quay về rồi? Thật tốt quá, tốt quá đi, ta còn tưởng rằng cả đời này không còn cơ hội nào gặp được con nữa." Nói xong, lão phu nhân đầy kích động, gần như muốn khóc lên.

"Ừm, tổ mẫu, cháu gái về thăm người đây, mấy năm nay không thể ở bên cạnh phụng dưỡng người, là cháu gái bất hiếu rồi." Xuân Phong nhìn thấy dáng vẻ của lão phu nhân, không khỏi có chút thương xót, an ủi một câu.

Thật ra dựa vào thân phận hiện tại của nàng, đâu còn cần nói gì đến phụng dưỡng, nói như vậy chỉ là để xoa dịu tâm trạng của lão phu nhân mà thôi.

Nhưng nàng rất rõ, lão phu nhân hy vọng nàng sớm ngày quay lại nhiều đến nhường nào.

Nhớ lại năm đó, Xuân Phong giải độc cho bà, lòng bà tràn đầy vui sướng, sâu trong tim vẫn mong Xuân Phong có thể về sớm một chút, có lẽ thân thể này của bà vẫn còn cứu được.

Đây cũng không thể nghi ngờ gì, xem Xuân Phong là sợi rơm cứu mạng, cho dù y thuật của Xuân Sinh đạt đến trình độ sánh ngang Xuân Phong, nhưng lão phu nhân vẫn không muốn tin vào kết quả chẩn đoán của hắn.

Phải nói là không muốn chấp nhận, chính mình phải tê liệt trên giường dần dần đến khi kết thúc, cho nên bà ta còn ôm tia hy vọng cuối cùng, đó là đợi cháu ngoại quay về.

"Đây gọi là gì, con về thì tốt rồi, về tốt rồi, có thể gặp lại con một lần, tổ mẫu không còn gì tiếc nuối." Lão phu nhân có chút buồn bã, lại rơi lệ, lúc nói chuyện luôn xen chút tức giận.

"Tổ mẫu, đừng nói nữa, cháu gái giúp người chẩn mạch, sau khi kê mấy đơn thuốc uống vào sẽ dần tốt lên, tổ mẫu đừng nóng vội, hiện tại người cần phải duy trì tâm trạng tốt mới được."

Xuân Phong vừa an ủi, vừa nhẹ nhàng bắt mạch cho lão phu nhân.

Xuân Phong nói không sai, tâm trạng có tốt hay không cũng ảnh hưởng rất lớn đến chuyển biến của bệnh tình, đều nói tâm bệnh khó chữa, lời này không phải giả, một người mà mỗi ngày đều buồn bực không vui, ưu tư quá độ, phần lớn đều dễ dàng bị bệnh tật đeo bám.

"Ừm, con quay lại rồi, ta yên tâm, tổ mẫu tin tưởng con!"

Xuân Phong khẽ cười, lặng lẽ rút tay về, đắp chăn cho lão phu nhân, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Ừm, không sao, đợi lát nữa con viết mấy đơn thuốc cho người dùng trước, đợi con về vương phủ, con sẽ làm cho tổ mẫu một ít thuốc tốt."

Xuân Phong thoải mái nói, nhưng thật ra trong lòng nàng hiểu rất rõ, lão phu nhân tê liệt bởi vì xương cốt đều bị hoại tử, hơn nữa trước đó lại bị độc tố xâm nhập quanh năm, kéo dài quá lâu, nói chung đã tiêu hao quá nhiều nguyên khí.

Hiện tại nàng chỉ có thể an ủi lão phu nhân nhiều một chút, giảm bớt đau đớn trên cơ thể bà, kê thêm một ít thuốc bồi bổ nguyên khí, để cho bà ở lại lâu thêm một chút.

"Tổ mẫu, bây giờ người phải ra ngoài nhiều hơn, cháu nhớ trong Phú Quý Hiên có xe lăn, đến lúc đó lấy cho người một cái, sau này tổ mẫu có thể ngồi xe lăn đi dạo, ngắm phong cảnh, như vậy mới có thể khôi phục nhanh hơn.

Xuân Phong suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu khuyên giải lão phu nhân.

Thật ra trong phủ có xe lăn, nhưng lão phu nhân không muốn ngồi, từ sau khi bà không thể đi được nữa, ai nói gì bà cũng không nghe, tính tình ngày càng nóng nảy.

Nhưng sau khi bà ta nghe được Xuân Phong nói câu khôi phục nhanh hơn, không hiểu sao bà ta lại không còn bài xích chiếc xe lăn nữa, giống như lại thấy được một hy vọng mới.

"Ừm, được, ta nghe lời con." Lần này, lão phu nhân xem như cực kỳ an tĩnh, không nổi giận nữa.

"Ây, vậy là đúng rồi." Xuân Phong dỗ dành lão phu nhân như dỗ trẻ con.

Lam Lam đứng nhìn một bên, kinh ngạc vô cùng, lão phu nhân không nghe bất cứ ai, sao lời nói của Xuân Phong lại có tác dụng như vậy?

Chẳng lẽ nào nàng lại dùng pháp thuật gì với lão phu nhân? Lam Lam thầm bật cười với suy nghĩ này trong lòng mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-539-phien-ngoai-lam-chuyen-dung-dan.html.]

Có điều cuối cùng nàng ấy cũng có thể an lòng một chút, hơn một năm nay, không riêng gì hạ nhân trong phủ, chính những người làm vãn bối các nàng, cũng bị náo loạn đủ hoảng hốt, cuối cùng cũng đã có người khuyên được lão phu nhân này.

Tâm trạng của lão phu nhân tốt lên không ít, cười đùa với Xuân Phong trong chốc lát, đột nhiên nghe thấy tiếng một đám trẻ líu ríu ngoài cửa.

Sau đó là tiếng vén rèm cửa đi vào, Xuân Phong quay đầu lại thì thấy có mấy đứa trẻ đi tới.

Mấy đứa nhỏ sớm đã thay y phục sạch sẽ chỉnh tề, đoán chừng đã chơi đủ rồi, cũng không còn dáng vẻ tươi cười như trước, ngược lại là một đám hiểu chuyện lễ phép, vừa vào cửa liền chào hỏi lão phu nhân.

Lão phu nhân vừa thấy mấy đứa nhỏ cũng vô cùng vui vẻ, trước đó trong cuộc sống của bà ta, chỉ có hai đứa cháu chắt là thuận mắt một chút.

Có điều hiện nay khác với trước kia, Xuân Phong nói hai ba câu, khiến cho bà ta như thấy được hy vọng mới, đối với mấy đứa nhỏ cũng cười vô cùng vui vẻ.

Tính tình của Tấn nhi và Oanh nhi hoạt bát, rất dễ chọc lão phu nhân cười ra mặt, ngay cả Lạc bảo cũng bị lây nhiễm sự hoạt bát đó.

Trong viện của lão phu nhân hôm nay được xem là ngày sung sướng nhất trong hai năm qua.

Tuy rằng Xuân Phong làm vậy là có hơi gạt người, nhưng cũng xem như một lời nói dối thiện ý. Cho nên nàng cũng chỉ ở một bên nhìn rồi cười.

Ở lại phủ Quốc Công suốt một ngày, cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc một nhà bốn người Xuân Phong mới quay về vương phủ.

Hai đứa nhỏ chơi đến mệt mỏi, Xuân Phong để chúng tự mình rửa mặt rồi đi ngủ.

Khi chỉ còn lại hai người Xuân Phong, lúc này nàng mới miễn cưỡng tựa vào vai Bách Lý Mặc Thần, chậm rãi nói.

"Đã đến lúc phải tìm cho Oanh Nhi và Tấn nhi của chúng ta một lão sư chính thức rồi, tuy thường ngày chúng ta cũng dạy chúng không ít, nhưng vẫn phải tìm một lão sư có chuyên môn mới tốt."

"Ừm, nàng nói tìm thì sẽ tìm." Bách Lý Mặc Thần ngửi mùi thơm trên người nàng, giọng điệu nặng nề nói.

"Ây, đang nghiêm nghiêm túc nói chuyện với chàng đó!" Nghe giọng hắn, thân thể của Xuân Phong đột nhiên căng thẳng.

Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao nàng có thể không biết, cái giọng nói trầm thấp này của hắn là đại diện cho cái gì!

Nhưng dù là đôi phu thê già, Xuân Phong vẫn không nhịn được mà đỏ mặt thẹn thùng.

Nhưng Xuân Phong ngại ngùng như vậy, lại càng làm cho Bách Lý Mặc Thần muốn ngừng mà không được, những năm này, mỗi lần hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy mây bay của nàng, hắn đều không tự chủ được chính mình.

Loại cảm giác này giống như người nghiện đã quên, thật sự khiến người ta si mê đến xương tủy.

"Ừm, ta đang nghe, chúng ta cũng đứng đắn, chuyện đứng đắn rất quan trọng." Giọng nói trầm ấm cuốn hút của hắn nhẹ nhàng phát ra, xẹt qua tai Xuân Phong, để lại một trận gợn sóng trong lòng nàng.

"Ta nói... ừm..."

Xuân Phong nói được một nửa, lập tức bị bịt kín môi, nàng chỉ có thể phát ra một tiếng nấc lên.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Một đêm kiều diễm qua đi, hai gò má của Xuân Phong ửng hồng, thở hổn hển vì trận vận động khi nãy, nghiêng đầu nói: "Hôm nay là ngày gì rồi?"

Nghe vậy, Bách Lý Mặc Thần đầy mồ hôi nằm nghiêng bên cạnh, hắn đang thưởng thức tóc của Xuân Phong thì bỗng dừng lại.

"Không phải sẽ có đó chứ?" Sắc mặt Bách Lý Mặc Thần có chút cổ quái, nói.

Loading...