Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 538: Phiên ngoại, ghé thăm phủ Quốc Công.

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:45:25
Lượt xem: 34

"Chắc là trong thời gian gần đây sẽ không đi." Nghe Lam Lam hỏi, Xuân Phong nghĩ một chút rồi đáp.

"Vẫn phải đi à, Tấn nhi và Oanh nhi đã bảy tuổi rồi, cũng đến lúc phải nhập học vỡ lòng, các người... vẫn muốn đi?" Lam Lam do dự nói.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Bởi vì quan hệ với Xuân Phong, cho nên Lam Lam cũng không tôn xưng hai đứa trẻ là vương gia quận chúa gì cả, mà chỉ ôn hòa gọi nhũ danh của chúng.

"Ừm, lần này trở về chính là vì lý do đó, cũng thuận tiện đến thăm xem mọi người có khỏe không." Xuân Phong gật gật đầu, trong hiện lên ý cười, nói.

"Chúng ta đều rất ổn, chỉ có tổ mẫu đã lớn tuổi, thân thể vốn không thể khỏe mạnh như xưa, haizz" Nói đến lão phu nhân, Lam Lam liền lắc đầu.

Từ năm ngoái trở đi, thân thể lão phu nhân đã bắt đầu không tốt, sau này tính khí trở nên hơi nóng nảy, lúc đầu chỉ là thi thoảng mới nóng nảy, những ngày gần đây thì ngày càng nghiêm trọng hơn.

Khoản thời gian này đều dựa vào thuốc Xuân Sinh cho, mới có thể miễn cưỡng ổn định lại.

"Haizz 'tuế nguyệt lưu niên' mà, có những chuyện mỗi chúng ta đều phải trải qua, nếu đã không thể thay đổi được gì, chi bằng cứ thản nhiên chấp nhận." Xuân Phong khẽ thở dài một tiếng, nói như có điều suy nghĩ.

Đúng vậy, có một số chuyện đã định sẵn mỗi người đều phải trải qua, trốn không thoát, chạy cũng không khỏi.

Sinh lão bệnh tử, đây đều là những thứ con người không khống chế được, giống như khi nàng bước đến thế giới khác lạ này, chẳng phải cũng từng mờ mịt luống cuống, nàng thậm chí còn muốn xuyên về.

Nhưng sự thật đã chứng minh đó là chuyện không thể, cho nên nàng mới nghĩ nếu không thay đổi được, vậy thì cứ tiếp nhận sự thật.

Cho dù không chấp nhận được sự thật là chính mình của kiếp trước đã chết, nhưng chí ít có thể sống tốt cuộc sống kiếp này.

Nàng nghĩ sở dĩ lão phu nhân trở thành như vậy, cũng bởi vì không chấp nhận được nỗi ám ảnh cả ngày nằm trên giường chờ c.h.ế.t kia, dù sao không phải ai cũng dễ dàng tiếp nhận cái chết.

...

"Ha ha, Lạc Bảo, người nhìn lại mặt mình xem, ha ha, buồn cười thật." Đột nhiên một tiếng cười như chuông bạc truyền đến, khiến hai người Xuân Phong dừng lại quan sát.

Quay đầu nhìn lại, Lạc Bảo ở giữa mấy đứa nhỏ, mặt mày bẩn thỉu, cứ như con mèo hoa nhỏ đứng ở đó.

Lạc Bảo vẫn rất ngại ngùng, không hiểu sao nhìn hai người ngọc trước mặt cười vui vẻ như vậy, đương nhiên cũng cười theo ha ha.

Nhất thời, hậu hoa viên phủ Quốc Công vang lên tiếng cười, cảnh tượng vô cùng ngây thơ hòa hợp.

Thời tiết hôm nay vừa hay mới trong xanh sau một trận mưa xuân, cũng không biết mấy đứa nhỏ đùa nghịch làm sao, khiến cho gương mặt của Lạc bảo dính đầy bùn nhão, trên người những đứa trẻ khác cũng dính ít nhiều.

"Lạc bảo, tụi con đang chơi cái gì đấy hả, sao lại để cả người dính đầy bùn thế kia? Vương nhũ mẫu, còn không mau đưa tiểu vương gia và quận chúa đi tắm rửa thay y phục?"

Lam Lam vốn vẫn mỉm cười nhìn đám nhóc, nhưng khi thấy vết bẩn trên người những đứa nhỏ khác, lập tức có chút không vui nói với Lạc Bảo.

"Mẹ..." Lam Lam vừa nói xong, Lạc Bảo có chút uất ức gọi một tiếng.

"Không sao đâu, cứ để chúng chơi đi." Lúc này Xuân Phong ngăn Lam Lam lại, sau đó nói với đám nhóc: "Không sao hết, các con cứ chơi đi, chơi bẩn rồi thì giặt giũ tắm gội là sạch ngay, chẳng qua một bộ y phục mà thôi, có điều chơi xong phải tự mình tắm sạch biết không?"

"Nhưng mà..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-538-phien-ngoai-ghe-tham-phu-quoc-cong.html.]

Lam Lam còn muốn nói gì đó nhưng bị Xuân Phong kéo đi, trước khi đi, còn không quên để lại mấy lời cho bọn nhỏ chơi hết mình.

Lạc Bảo và đệ đệ đang nắm tay nhau đều sáng mắt nhìn theo bóng lưng Xuân Phong đi xa dần, trong ánh mắt ngập tràn cảm tạ, kích động.

Xuân Phong kéo Lam Lam bước nha ra khỏi hậu hoa viên, đi về phía sân sau của lão phu nhân.

Xuân Phong thấy dáng vẻ lo lắng của Lam Lam, không nhịn được nói một câu.

""Tỷ với biểu ca mà nói, cũng xem như tính tình thỏa mái, sao lại trở nên trầm tính cổ hủ như vậy?

Chúng ta làm cha mẹ, chỉ cần giúp hài tử giữ vững phương hướng là tốt rồi, trẻ con bướng bỉnh một chút, chưa chắc đã là chuyện gì xấu, tỷ cứ yên tâm để chúng chơi đi, bên cạnh có hạ nhân trông coi mà, không sao đâu."

Xuân Phong nhẹ nhàng an ủi Lam Lam, đồng thời cũng mang chút giọng điệu hướng dẫn, nói.

Xuân Phong cảm thấy đám nhóc ở thời đại này thật sự không dễ dàng, vốn dĩ phải trưởng thành sớm, thời gian tận hưởng tuổi thơ của chúng ngắn hơn người hiện đại rất nhiều.

Vậy sao không để lại một chút ký ức tốt đẹp trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, chỉ cần dạy trẻ ngoan ngoãn, tam quan chín chắn, trẻ con nghịch ngợm một chút chưa chắc sẽ là chuyện xấu.

Bọn nhỏ này đều sinh ra trong danh môn thế gia của Kinh thành, tương lai không tránh khỏi phải sớm tham gia đấu tranh triều chính, ngẫm lại rất vô vị, sao không để tuổi thơ của chúng thú vị một chút.

Đây là một số quan điểm dạy dỗ của Xuân Phong, tuy rất ít người cổ đại có thể tiếp nhận, nhưng nàng vẫn kiên trì giáo dục hài tử của mình như thế.

Thậm chí nàng sẽ cùng điên với chúng, cùng chơi đùa, còn có thể động viên cả Bách Lý Mặc Thần cũng thế, hơn nửa còn có thể nói một ít kiến thức hiện tượng khoa học thú vị của kiếp trước, vân vân.

Lúc mới đầu Bách Lý Mặc Thần chỉ cảm thấy nàng vẫn chưa hết trẻ con, nhưng sau vài lần chơi cùng lại cảm thấy vô cùng thú vị, tuy có đôi khi Xuân Phong nói những thứ hắn hoàn toàn không nghe hiểu, nhưng vẫn cảm thấy rất say sưa.

"Vậy... được rồi." Lam Lam hơi do dự quay sang thoáng nhìn Xuân Phong rồi đi theo.

Thật ra không phải nàng ấy không để bọn nhỏ chơi đùa, chỉ là nàng ấy quá mức lo lắng cho hai đứa trẻ này mà thôi.

Hai người cứ vậy cùng nhau đến trong sân của lão phu nhân, có điều họ vừa đến đã nghe thấy tiếng quát lớn trong phòng truyền ra, sau đó là tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ nát.

Nghe thế, Lam Lam hơi nhíu mày, lão phu nhân lại giận rồi.

"Tham kiến vương phi nương nương, thiếu phu nhân!" Lão ma ma bên cạnh lão phu nhân vừa từ trong phòng bước ra đã thấy hai người đứng ở cửa, vẻ mặt hơi sững sờ, sau đó lập tức cúi người hành lễ.

Vài ngày trước đó đã nghe nói Diêu vương gia đưa theo vương phi và hài tử quay về, không ngờ hôm nay lại gặp được vương phi nương nương, có điều hoàn cảnh trước mắt có hơi khó coi. Lão ma ma thầm nghĩ trong lòng như thế.

"Tổ mẫu lại nổi giận rồi sao?" Xuân Phong hơi giơ tay, ra hiệu cho lão ma ma đứng dậy, lại hỏi một tiếng.

"Ây, đúng vậy!" Sắc mặt lão ma ma có chút không tốt, nói.

Hôm nay tính tình lão phu nhân lại càng gay gắt hơn, những thứ thuốc trước đó dường như đều không có hiệu quả, lão ma ma âm thầm kêu khổ trong lòng.

Lão phu nhân nổi giận, chịu khổ chịu cực không phải đều là hạ nhân bọn họ sao, nhưng có thể làm gì được, ai bảo người ta là chủ tử chứ!

"Mấy hôm nay vất vả cho các ngươi rồi, lui xuống trước đi." Lam Lam hòa nhã nói với lão ma ma, sau đó dẫn Xuân Phong vào phòng.

Loading...