Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 537: Phiên ngoại, hôn sự của Xuân Sinh

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:45:24
Lượt xem: 42

Nghe nhị tỷ nhắc đến hôn sự của mình, Xuân Sinh không nhịn được mà đỏ mặt.

Trong đầu y khó tránh hiện ra gương mặt xinh đẹp tươi cười ửng hồng của Kỷ đại tiểu thư.

"Nhị tỷ nói gì vậy, ta vẫn còn nhỏ mà!" Vành tai Xuân Sinh ửng đỏ, duỗi tay cầm lấy một ly nước trên bàn uống, cố che đậy sự ngại ngùng của mình.

"Sinh nhi à, con không nhỏ nữa rồi, chuyện thành hôn thì không vội, nhưng có thể định trước một hôn sự hợp ý con trước, đợi đến khi con có người trong lòng, cứ nói mẫu thân biết, mẫu thân làm chủ cho con."

Mẹ Xuân Phong ở bên cạnh ôm hai đứa cháu, cười khanh khách nói với Xuân Thăng.

"Ừm, con biết rồi." Xuân Sinh có hơi do dự, sau đó cúi đầu đáp một tiếng.

"À đúng rồi, tam đệ, đây là bút ký hành y do chính ta tự tổng kết trong mấy năm này, đệ rảnh rỗi thì xem một chút đi, nói không chừng tương lai sẽ có ích cho đệ."

Xuân Phong thấy vậy thì không nói tiếp chủ đề vừa nãy nữa, chỉ lấy một quyển sổ nhỏ đưa ra trước mặt Xuân Sinh.

"Bút ký hành y? Mau cho ta xem xem!" Xuân Sinh vừa nghe nói là bút ký hành y, ánh mắt liền phát sáng.

Y thuật của y là do nhị tỷ dạy, trước đó y cũng chép lại y thư của nhị tỷ không sót một chữ.

Tuy rằng y thuật hiện tại của Xuân Sinh vang danh Kinh thành, vậy nhưng trong lòng y vẫn luôn kính nể y thuật của nhị tỷ, hơn nữa những năm này nhị tỷ vào nam ra bắc, tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn.

"Được, nhị tỷ, những thứ này đều vô cùng tốt đấy." Xuân Sinh lật sách xem sơ qua, vui mừng nói.

"Y thư này đúng là tinh túy hơn quyển lần trước cho đệ, có nhiều nội dung mới, đệ cứ từ từ mà nghiên cứu đi." Xuân Phong nhoẻn miệng cười, giải thích một lượt.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Thật ra những nội dung mới mà Xuân Phong nhắc tới, chỉ là một ít y thuật ngoại khoa hiện đại được nàng thêm vào.

Vốn dĩ Xuân Phong không có nền tảng ngoại khoa, mấy thứ này khá khó nắm được, nhưng suốt mấy năm bên ngoài nàng vẫn chưa từng từ bỏ việc thăm dò.

Kết hợp đông y, còn có một ít phương thức hiện đại, Xuân Phong tốn rất nhiều chuột bạch thí nghiệm mới đúc kết được những thứ này.

"Ừm, đa tạ nhị tỷ." Xuân Sinh cảm ơn, sau đó lại đột nhiên thu lại vẻ mặt vui sướng, nghiêm túc hỏi:

"Nhị tỷ, mẹ, mọi người có trách ta không?"

Xuân Phong hơi khó hiểu liếc sang nhìn mẹ mình, Xuân Sinh nói tiếp: "Ta không thể vào triều làm quan, không giúp được hai vị tỷ phu, cũng không thể cho mẫu thân cuộc sống vinh quang hơn."

Nói xong Xuân Sinh liền cúi đầu, trong nháy mắt Xuân Phong cảm thấy đại nam tử trước mặt này đã trưởng thành ôn nhuận như ngọc, vẫn là đệ đệ đi theo sau gót chân nàng khi xưa.

"Con nói gì vậy, cuộc sống hiện tại đã rất tốt rồi, con cứ sống tiêu d.a.o hạnh phúc là được, mẹ có thế nào cũng không sao, chỉ cần tỷ đệ các con bình an thôi." Mẹ Xuân Phong hiện lên chút ý cười trên mặt, thậm chí có chút thương tiếc, nói.

"Ừm, mẹ nói đúng, chỉ cần đệ sống tiêu d.a.o tự tại thì sao cũng được, không nhất thiết phải vào triều làm quan, ngược lại ta thấy tế thế cứu nhân như đệ còn có giá trị hơn làm quan."

Xuân Phong cũng cười cười, thành tâm nói.

Thay vì tham gia vào tranh đấu quyền thế, chi bằng cứu người còn có ý nghĩa hơn.

"Ừm, đa tạ nhị tỷ, đa tạ mẹ." Xuân Sinh cũng nở nụ cười, thoải mái trong lòng, nói.

Nhớ khi trước khi y tham gia khảo thí xong, xếp thứ ba, đã từng có không ít người khuyên y làm quan, nhưng lúc đó y lại lựa chọn bỏ văn theo y, chẳng biết bao nhiêu người vì vậy mà tiếc nuối không thôi.

Thật ra Xuân Sinh hiểu rất rõ, với thân phận của y, nếu làm quan e là không thiếu người chạy theo nịnh bợ lấy lòng, nhưng đó không phải điều y muốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-537-phien-ngoai-hon-su-cua-xuan-sinh.html.]

Lý tưởng từ nhỏ của y chính là trở thành lang trung kiệt xuất như nhị tỷ.

Người đời đều cho rằng y có hai người tỷ phu có quyền thế bậc nhất đương thời, sau khi bỏ văn theo y nhất định sẽ bày ra dáng vẻ cao ngạo.

Nhưng không ngờ vị quý nhân động lòng người này lại tự mình đi đến Tế An Đường khám bệnh, vả lại chưa bao giờ ghét bỏ người nghèo khổ ti tiện.

Thậm chí y còn chữa trị miễn phí cho dân chúng nghèo khổ, cho nên trong Kinh thành, ai ai cũng biết đến thanh danh của vị công tử Minh Châu phủ này.

Cộng thêm bề ngoài xuất sắc của Xuân Sinh, ở Kinh thành vốn đã khiến không ít nữ tử điên đảo.

Ba người mẹ Xuân Phong ở lại Minh Châu phủ hai ngày, Diêu vương cũng ngủ lại Minh Châu phủ.

Tuy Diêu vương đã nhiều năm không về Kinh thành, lần này lại quay về, khiến cho rất nhiều đại thần đều muốn nhân cơ hội này tìm hiểu cho đến cùng, rốt cuộc mấy năm nay vương gia đã đưa theo thê nhi đi đâu, làm gì?

Dù sao cũng không người nào muốn tin, ai lại cam tâm tình nguyện giao đại quyền trong tay cho người khác.

Đáng tiếc, vừa nãy trên triều mọi người cũng đã thấy dáng vẻ lạnh lùng như băng không hề thay đổi đó của vương gia, cho nên tâm tư tò mò cũng lặng bớt.

Hai ngày sau, một nhà bốn người từ Minh Châu phủ chuyển sang Hộ Quốc Công phủ, đã nhiều năm không về, dù sao cũng phải đến bái kiến tổ phụ tổ mẫu một chút.

Hơn nữa cũng phải đến gặp mấy người Lam Lam, nghe nói trong những năm họ rời đi, Lam Lam lại sinh đứa thứ hai, hình như cũng là một tiểu tử, hiện tại đã hơn ba tuổi.

Có điều thân thể của lão phu nhân không tốt lắm, dù sao năm đó cũng đã từng trúng độc, thể chất suy nhược, không thể sánh được với lão gia luyện võ quanh năm.

Hiện tại thân phận của Xuân Phong đã khác, nàng đến với thân phận Diêu vương phi, đi cùng Diêu vương, tiểu vương gia và tiểu quận chúa.

Đương nhiên Quốc công phủ muốn trên dưới cả phủ cùng nghênh đón long trọng.

Lúc này cả nhà Xuân Phong đến, ngoại trừ lão phu nhân bệnh nằm trên giường, những người khác đều cung kính đến đón.

Xuân Phong mới vừa xuống xe, Lam Lam đã một trái một phải dắt theo hai hài tử, kiễng chân nhìn nhìn nhau, trong lòng vui mừng một phen.

"Ngoại tổ phụ, cữu cữu, biểu ca, Lam Lam." Xuân Phong chào hỏi mọi người hết một lượt, chưa đợi nàng đến gần, mọi người đã đồng loạt hành lễ.

"Tham kiến Diêu vương, vương phi, tiểu vương gia, tiểu quận chúa." Tiếng chào hỏi vang dội thu hút người ven đường đều nhìn vào.

"Mau đứng lên đi, mọi người không cần đa lễ như vậy." Bách Lý Mặc Thần phất tay áo ra hiệu cho mọi người đứng dậy, tuy biểu cảm không rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra được tâm trạng của Diêu vương không tệ.

Mọi người đa tạ lần nữa rồi đứng dậy, Lam Lam dắt tay hai đứa trẻ, ánh mắt của chúng nhìn chằm chằm người đối diện, dáng vẻ cứ như búp bê.

Lạc Bảo vô thức ngẩng đầu nhìn mẫu thân, muốn nói gì đó, chợt nghe Lam Lam lên tiếng:

"Hai vị này là biểu đệ và biểu muội của con, đưa họ đi chơi trước đi." Lam Lam nhẹ nhàng đẩy Lạc Bảo về phía trước.

Thế nhưng Lạc Bảo lại không cử động, dáng vẻ dường như hơi thẹn thùng, nghĩ đến ắt hẳn là kế thừa tính cách của Lạc Hoa.

Ngược lại, Tấn nhi và Oanh nhi là hai đứa trẻ to gan theo phụ mẫu xông pha giang hồ, chủ động tiến lên bắt chuyện với hai huynh đệ Lạc Bảo.

"Không ngờ đến cả đứa nhỏ thứ hai cũng lớn nhanh như vậy, thời gian trôi qua nhanh thật đấy." Xuân phong nắm tay Lam Lam, thân mật nói.

Những nam nhân khác đã tự mình đi đến sảnh đường nói chuyện.

"Đúng đấy, thoáng một cái mấy người các người đã đi sáu năm, chỉ không biết cô mẫu họ nhớ các người biết bao nhiêu, à đúng rồi, lần này về có định đi tiếp không?"

Loading...