Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 534: Phiên ngoại, Oanh nhi trở về
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:45:20
Lượt xem: 53
Dù sao giữa mẹ con với nhau, ra tay sẽ không đến mức tàn nhẫn, nhưng cứ như mèo bắt chuột, khiến cho Huyền Dịch hơi nổi giận.
Nhất là tiếng khóc đau lòng của đứa nhỏ kia, động tác khó tránh mấy phần sắc bén.
"Lâm nhi? Con..."
Một Dung Vân Sơn ôm đứa nhỏ suýt bị Huyền Dịch đả thương, cơ thể xoay vòng té xuống đất, nhìn con trai mình với vẻ mặt khó tin. Đương nhiên là không ngờ rằng Huyền Dịch thật sự ra tay với bà ta.
"Giao đứa nhỏ cho con!" Huyền Dịch lạnh lùng, trầm giọng.
"Rốt cuộc họ cho con thứ gì tốt đẹp, lại khiến con đối địch với mẹ ruột là ta, Lâm nhi con phải biết ta mới là người thật sự muốn tốt cho con!"
Nhìn thấy đứa con mình khổ tâm thương nhớ tìm về lại đối xử với mình như vậy, Mộ Dung Vân Sơn bắt đầu nóng nảy, nhìn chằm chằm con trai mình rồi gào thét.
"Họ năm lần bảy lượt cứu mạng con, nếu không có bọn họ, không biết Lâm nhi của người đã bỏ mạng ở xó xỉnh bẩn thỉu nào. Không sai, người là mẫu thân con, nhưng lúc trước khi con bị lừa bán đi thì người không có mặt! Khi con sắp c.h.ế.t cóng người cũng không có mặt! Sau khi gặp lại, chuyện lớn đầu tiên người giao cho con là vì đại nghiệp của người mà trở thành gian tế bội tín bội nghĩa!"
Đối mặt với Mộ Dung Vân Sơn đang gào thét, Huyền Dịch bỗng lạc lõng, y nói với giọng khàn khàn.
Giọng điệu y bình thản, không giận dữ, cũng không điên loạn, chỉ lộ ra đôi chút thất vọng.
Nhưng những thất vọng đó lại đ.â.m sâu vào đáy lòng của Mộ Dung Vân Sơn, khiến cho tim bà ta đau nhói.
"Tuy con không biết sao người lại biến thành như vậy, con cũng không muốn truy cứu nữa, nhưng bây giờ con chỉ muốn trở lại làm con của trước kia, mẹ hiểu không?"
Sau một lúc trầm mặc, Huyền Dịch lại lên tiếng, giọng nói cũng đột nhiên mền nhũn xuống.
"Con, con gọi ta là gì?" Mộ Dung Vân Sơn kích động, hốc mắt ửng hồng lên, run rẩy nói.
Chỉ một tiếng mẹ này, bà ta đợi biết bao nhiêu năm rồi! Dù mỗi ngày Liên Hoa đến thỉnh an, đều gọi bà ta là mẹ, nhưng cũng không đánh sâu vào tim bà ta như tiếng mẹ này.
Đây mới chính là nỗi đau lớn nhất giấu sâu trong lòng bà ta, chịu nhục nhiều năm như vây, bà ta từng cầu xin phụ thân để tìm hài tử của mình, nhưng lại bị tàn nhẫn từ chối, thậm chí người đó còn tuyên bố nếu tìm được Lâm nhi của bà ta, lập tức g.i.ế.c chết, nói y là một tai họa.
Trong khoảnh khắc đó, bà ta hận phụ thân tận xương tủy, hận đến c.h.ế.t đi được, nhưng chỉ có thể tùy ý để phụ thân dâng mình cho vương thượng.
Cũng chính từ đó trở đi, bà ta mới thấy được hi vọng của mình, không tiết mọi thứ dựa vào nhan sắc, thủ đoạn một mạch bò lên đến bảo tọa vương hậu, chỉ vì muốn tìm thấy con trai.
Nhưng bà ta từ sớm đã bất tri bất giác mà đánh mất chính mình, tiếng gọi mẹ này lại khiến bà ta rung động từ tận đáy lòng.
Nhìn con trai mình ở khoảng cách gần, bà run rẩy muốn sờ vào gương mặt tuấn tú đã đánh mất nét ngây ngô kia...
Nhưng chỉ cảm giác được sau gáy bắt đầu tê dại, thân thể mềm nhũn xuống, ánh mắt vẫn nghập tràn khó tin trước khi gục xuống.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Xin lỗi!" Trong nháy mắt Mộ Dung Vân Sơn ngã xuống, Huyền Dịch duỗi tay đỡ được người, một tay ôm lấy đứa bé, một tay nhẹ nhàng đặt bà ta lên giường, nhẹ giọng xin lỗi.
Trước khi đi, y để lại một phong thư, không ai biết bên trong viết gì, nhưng từ đó về sau, Mộ Dung Vân Sơn chưa bao giờ xuất hiện nữa.
....
Biệt viện Quỳnh Châu, đây là tài sản riêng của Bách Lý Mặc Thần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-534-phien-ngoai-oanh-nhi-tro-ve.html.]
"Ai?"
Trong viện xuất hiện một động tĩnh nhỏ, ám vệ âm thầm phòng thủ trong chớp mắt vây quanh vị khách không mời mà đến này, giương cung chĩa kiếm!
"Đi thông báo chủ tử, tiểu quận chúa đã trở lại!" Huyền Dịch không hề che dấu thân phận của mình, thật ra khi y vừa xuất hiện, phần lớn ám vệ đều đã nhận ra.
Y vừa nói ra, đám ám vệ liếc mắt nhìn đứa nhỏ trong tay y, lập tức có người chạy như bay vào trong sảnh.
Mà lúc này, phu thê Xuân Phong đã sớm nghe thấy tiếng Đông Cảnh đi được nửa đường.
Xuân Phong vừa thấy đứa trẻ trong tay Huyền Dịch, lập tức che miệng nhào vào trong n.g.ự.c Bách Lý Mặc Trần.
Bách Lý Mặc Thần an ủi nói: "Tốt lắm, không phải đứa nhỏ về rồi sao, không sao rồi, không sao rồi!"
Trong giọng nói của hắn chứa sự ôn nhu chưa từng có, Xuân Phong trong mắt hắn vừa thông minh vừa kiên cường, nhưng đối với chuyện con cái, nàng cũng như bao người mẹ khác.
Huyền Dịch tiến lên phía trước, quỳ một bên gối trên đất, giao lại đứa trẻ trong tay cho Xuân Phong.
Hai tay Xuân Phong gần như không ôm được đứa nhỏ, hai tháng qua nàng còn không biết rốt cuộc mình đến đâu đi đâu, nếu không phải có Tấn nhi tồn tại, có lẽ nàng cũng đã sắp phát điên rồi.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Oanh nhi, cuối cùng nàng cũng có thể yên lòng hơn một chút.
Tuy thủ đoạn của Mộ Dung Vân Sơn có hơi ác độc, nhưng không đối xử quá tệ với tiểu Oanh nhi, cũng không biết có phải nhớ tới tình hình năm đó của mẫu tử bà ta hay không.
"Đưa Oanh nhi về phòng ngủ đi." Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng vỗ vai Xuân Phong, ra hiệu cho Hàm Châu đưa nàng vào trong.
"Ngươi qua đây với ta một lát." Bách Lý Mặc Thần nói với Huyền Dịch đang đứng trong viện, hai người một trước một sau đi vào thư phòng của biệt viện, mãi đến khuya, ánh nến trong thư phòng mới tắt.
Không biết rốt cuộc hai người đã nói gì, chỉ biết là từ sau đêm đó, Diêu vương gia vốn dĩ còn biết tung tích lại đột nhiên biến mất.
Hai ba năm sau, nhân gian lại có thêm một đội buôn bán mua dược liệu, du ngoạn khắp nơi!
Trong đội buôn đó có một đôi trẻ con kim đồng ngọc nữ, còn có hai nha hoàn hào phóng quy củ, một người đánh xe, một đầu bếp!
Cho đến nửa năm trước, đội buôn này dừng ở thôn Đại Hà, xây dựng một trạch viện rất lớn ở đó.
Sau đó họ còn tổ chức một hôn lễ nổi tiếng gần xa, những người đi qua đều phải không ngừng khen ngợi, chẳng qua nói người Bạch gia nhiệt tình hiếu khách, ra tay hào phóng, thích làm việc thiện.
Nhưng có một chuyện kỳ lạ nhất, người của Bạch gia này mới chỉ cách một tháng là tiếp tục tổ chức hôn lễ.
Cứ như vậy mở tiệc chiêu đãi dân tròn thôn, không nhận quà, chỉ đãi ăn uống, hơn nữa còn không giới hạn lượng thức ăn.
Có những người không hiểu thậm chí không vui, lão gia Bạch gia bị nghiện cưới vợ à? Sao mới được một tháng lại thêm một lần rồi!
Những người đến mới biết hóa ra lần này là một đôi khác, bấy giờ mới hiểu rõ.
Họ cũng cảm thán, không biết Bạch gia này là chủ tử từ đâu mà đến, giàu có khí thế như vậy, e là khắp cả huyện thành cũng không có mấy người được như vậy.
Lúc động phòng, Hàm Châu thẹn thùng nhìn Lam Dịch, tuy vẫn luôn rụt rè nhưng cũng không khỏi kích động đến mức cơ thể hơi run.
Đây gọi là đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, đêm nay nhất định sẽ lại là một đêm mập mờ không thể ngủ.