Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 535: Phiên ngoại, Thanh Thư trở về.
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:45:21
Lượt xem: 42
Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường lớn, hai đứa trẻ ngồi trên xe nhàm nhán kéo quần áo của mình, một trái một phải, đáng thương nằm lên đùi mẫu thân hỏi:
"Mẫu thân, khi nào chúng ta mới đến vậy, nhà ngoại tổ mẫu vẫn còn rất xa sao?"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Ừm, sắp đến rồi, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một đêm, hôm sau đi thêm nữa ngày là đến rồi." Một giọng nói ôn nhu như nước truyền ra từ trong xe, nhẹ nhàng nói.
"A, còn đến nửa ngày sao?" Vừa nghe vẫn còn nửa ngày, hai giọng nói không tình nguyện lắm cùng lúc phát ra.
"Tấn nhi, Oanh nhi ngoan! Hay là tối nay phụ thân đưa các con đi chợ đêm thì sao?" Một giọng nam "ôn nhuận như ngọc" cất lên.
"Thật sao? Phụ thân nói thật không?" Đột nhiên đứa trẻ nói lớn, chưa cần thấy mặt người nói, vẫn có thể tưởng tượng ra được mặt mày hớn hở đến thế nào.
"Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!"
"Yaaa, được dạo chợ đêm rồi!" Giọng trẻ con trong trẻo cất lên, sau đó là một trận cười đùa vui vẻ.
Một lát sau lại có một giọng nói tò mò phát ra: "Phụ thân, chợ đêm ở đây vui không?"
"Đương nhiên vui rồi, Dương thành chính là thành trì lớn nhất ngoài Kinh thành, rất thú vị đấy!"
Xuân Phong nhìn cha con họ nói chuyện, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi ăn tối xong, sắc trời tối đi, trên đường phố đã bắt đầu lật đà lật đật treo nhiều thứ đèn lồng khác nhau.
Hai đứa trẻ từ sớm đã ầm ỉ hoan hô nhảy nhót muốn đi dạo chợ đêm.
Đã lâu không đến Dương thành, ở đây đã thay đổi không ít, Xuân Phong vừa quan sát vừa cảm thán thời gian qua.
Trong nháy mắt, hai đứa nhỏ đã bảy tuổi, năm ngoái Xuân Sinh tham gia khoa khảo cũng không tệ, thi đậu bảng nhãn.
Có điều thanh niên này lại kiên quyết bỏ văn theo y, tiếp quản Tế An Đường dưới tay nàng, thậm chí chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, y đã mở rộng quy mô của Tế An Đường lên gấp dôi.
Đang đi, Xuân Phong dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Trần đại ca?" Xuân Phong khẽ gọi một tiếng, người đó lập tức xoay người lại, khuôn mặt quen thuộc hiện lên nụ cười vừa thoải mái, vừa lễ giáo.
Trần Thanh Thư nhìn Xuân Phong, lại nhìn Bách Lý Mặc Thần bên cạnh nàng, y chuẩn bị khom người hành lễ, Bách Lý Mặc Thần lập tức lên tiếng ngăn cản.
"Đã ra ngoài thì không cần câu nệ như vậy! Đừng kinh động người khác."
"Ừm, đây là hai tiểu chủ tử nhỉ!" Nghe vậy, sắc mặt Trần Thanh Thư có chút thay đổi, Diêu vương trong mắt y suốt mấy năm không ở kinh thành dường như đã khác đi rất nhiều.
Y chuyển sang nhìn hai đứa trẻ, nhỏ giọng hỏi một câu.
"Ừm, đây là Tấn nhi và Oanh nhi, Tấn nhi Oanh nhi, gọi Trần thúc thúc đi!" Trên mặt Xuân Phong hiện lên nụ cười dịu dàng giới thiệu y cho hai đứa trẻ.
Hai đứa nhỏ vô cùng lễ phép chào hỏi: "Trần thúc thúc!"
"Ây, các tiểu chủ tử đa lễ rồi!" Trần Thanh có hơi ngượng ngùng lên tiếng.
"Biểu ca!"
Đang nói chuyện, đột nhiên từ xa truyền đến một giọng nữ thanh lệ, sau đó một nữ nhân dáng vẻ xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Trần Thanh Thư, ánh mắt nàng ấy dành cho hắn vừa có sùng bái vừa có ái mộ, lại khó hiểu khẽ nhìn nhóm người Xuân Phong.
Thấy hai đứa trẻ đáng yêu, trên mặt nàng ấy lại lộ ra nụ cười hoạt bát ngây thơ.
"Biểu ca, đây là bằng hữu của huynh sao?" Phó Tinh Tinh mỉm cười hỏi Trần Thanh Thư bên cạnh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-535-phien-ngoai-thanh-thu-tro-ve.html.]
"Ừm, bằng hữu cũ." Trần Thanh Thư nhìn nàng ấy với ánh mắt cưng chiều, nhàng nhạt đáp.
"A, các vị hữu lễ, ta tên Phó Tinh Tinh, là biểu muội của Trần tướng quân." Phó Tinh Tinh tươi cười giới thiệu bản thân, ánh mắt đơn thuần trong trẻo.
Xuân Phong cúi người, Bách Lý Mặc Thần cũng gật đầu đáp lễ.
"Mọi người dạo chợ đêm sao? Hay là đi cùng chúng ta đi?" Phó Tinh Tinh nhiệt tình mời.
"Chúng ta..."
Xuân Phong đang định lên tiếng, nhưng bị Trần Thanh Thư cắt ngang: "Cái này, Tinh Tinh, không phải muội còn muốn đến Ngọc Hương các à? Ta lo đến muộn sẽ đóng cửa đấy, chúng ta mau đi thôi!"
"Vậy được thôi, vậy chúng ta đi trước nha!" Phó Tinh Tinh quay đầu lại, hơi áy náy nói.
Hai người Xuân Phong không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi.
Phó Tinh Tinh vui vẻ đáng yêu, Trần Thanh Thư lại trầm ổn, thoáng nhìn, Xuân Phong cảm thấy có chút giống như đại thúc và loli.
Nàng không nhịn được mà khẽ thở dài: "Tất cả mọi người đều tìm được hạnh phúc của mình rồi, tốt thật!"
"Được rồi, nàng cũng đừng ở đó cảm thán quá nhiều, hình như phía trước có sạp hàng bán đồ chơi nhỏ không tệ, chúng ta đến xem một chút đi." Bách Lý Mặc Thần cười, một tay ôm vai Xuân Phong, một tay dắt con rời đi.
"Ồ, được !"
Một lúc sau, Trần Thanh Thư quay đầu lại, nhìn một nhà bốn người bọn họ, trong mắt hiện lên tia cười chân thành tha thiết, trong lòng thầm nói: "Chúc các người hạnh phúc!"
"Biểu ca, biểu ca, huynh xem cái này có đẹp không? Tinh Tinh kéo tầm mắt và suy nghĩ của Trần Thanh Thư trở về.
"Ừm, cái đó không tệ, ta thấy cái này cũng được, có chút thú vị, rất có phong cách riêng." Trần Thanh Thư nhìn thanh trâm ngọc mà Tinh Tinh cầm trên tay, gật gật đầu, y lại chỉ về một cái trâm ngọc khác đơn giản nhưng chạm khắc tinh xảo mới lạ, nói.
"Ừm, vậy được, lấy cái này!" Phó Tinh Tinh cười duyên, gật đầu.
Phó Tinh Tinh vừa nghĩ đến một tháng sau sẽ thành thân với người biểu ca mà mình luôn ái mộ, khuôn mặt nàng ấy lại ửng hồng.
"Không còn sớm nữa, chúng ta về sớm thôi, được không? Đừng để bản thân quá mệt."
Trần Thanh Thư trước sau như một, ôn tồn nho nhã, rất có phong độ, khác biệt duy nhất chính là thân phận của y, khí chất lại cương nghị nhiều hơn một chút.
"Ừm, vậy chúng ta mau về thôi." Phó Tinh Tinh nhìn sắc trời, sau đó ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
...
Ngày hôm sau, vì muốn nhanh chóng đến được Kinh thành, thoã mãn yêu cầu của hai tiểu quỷ kia, xe ngựa của phu thê Xuân Phong chạy tương đối nhanh, chưa đến nửa ngày đã tới Kinh thành.
Đây là lần đầu tiên hai đứa trẻ quay về vương phủ kể từ khi có thể nhớ chuyện, tuy mấy năm nay đi theo phụ mẫu qua không ít nơi, cũng gặp qua vô số trạch viện to lớn, nhưng với vương phủ của mình, hai đứa nhỏ vẫn phải kinh ngạc một phen.
"Oa, phụ thân, đây là nhà chúng ta sao?" Bách Lý Vân Oanh kinh ngạc che miệng lại, mở to hai mắt, hỏi
"Ừm, đây là nhà chúng ta ở Kinh thành, hai con sinh ra ở đây." Bách Lý Mặc Thần cười cười dắt tay hai đứa nhỏ bước nơi Xuân Phong ở lúc đàu
Xuân Phong đi theo mấy phụ tử bọn họ, quan sát vương phủ gần như không chút thay đổi này, trong lòng không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Bảy năm qua đi, đứa nhỏ trở thành tiểu loli, đệ đệ thích đi theo phía sau mình cũng đã trở thành 'đại tiểu tử'.
Nói đi nói lại, Xuân Sinh cũng đã mười sáu tuổi, thêm hai, ba năm nữa sẽ phải xem xét cho hắn một hôn sự tốt.
Nghĩ đến đây, Xuân Phong mỉm cười đuổi theo bước chân của ba phụ tử họ, thời khắc này bọn họ đã sớm đến tẩm viện của nàng.
Trong viện rõ ràng vẫn còn đặt con ngựa gỗ năm đó Bách Lý Mặc Thần tự tay làm, trước đó vì tìm Oanh nhi nên vội vã lên đường, không kịp mang theo mấy thứ này, hiện nay nghĩ lại có chút đáng tiếc.