Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 533: Phiên ngoại, mẹ con gặp lại.

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:45:18
Lượt xem: 49

"Ừm!" Nghe được tiếng mẹ run rẩy, đứa trẻ khẽ cắn môi, gật đầu tiếp tục đi.

Đột nhiên phía sau thoảng truyền đến một âm thanh, Mộ Dung Vân Sơn quay đầu lại, liền thấy lửa cháy lốm đốm.

"Lâm nhi, đi nhanh, nhanh!" Nàng ta siết c.h.ặ.t t.a.y dắt theo đứa nhỏ chạy chậm mấy bước.

"Mẹ, đau." Đứa trẻ năm sáu tuổi, sức khỏe làm sao so sánh được với một người trưởng thành, vốn dĩ không thể đi xa giữa đêm tối mịt mờ này.

"Để mẹ cõng con, mau lên đây." Mộ Dung Vân Sơn thấy ánh lửa phía sau ngày một đến gần, không chút do dự liền cõng con trai lên, luồn lách đi vào cánh rừng ven đường.

Nàng hoảng hốt chạy về phía trước, gây ra tiếng động trong cánh rừng, bị người khác phát hiện.

Bỗng có người hô lớn: "Bọn họ ở đó, mau đuổi theo."

Mộ Dung Vân Sơn sợ đến mức trái tim sắp nhảy lên cổ họng, sức lực cũng không trụ được bao lâu nữa, gần như sắp tê liệt khiến nàng có chút tuyệt vọng.

"Mẹ, thả con xuống đi."

Đứa trẻ nói nhỏ, giọng nói xen lẫn chút run rẩy.

"Đừng nói chuyện! Mẹ nhất định sẽ đưa con đi." Trong giọng nói của nàng lộ ra sự kiên định của một người mẹ.

Nhưng kiên định đó vẫn không chống được sự thật lãnh khốc, sức lực của Mộ Dung Vân Sơn bị tiêu hao nghiêm trọng, không thể tiếp tục chống đỡ, cho nên ngã xuống đất.

Một tiểu thư từ nhỏ đã sống trong an nhàn sung sướng, tay trói gà không chặt, hiện tại lại thiếu dinh dưỡng trầm trọng, còn đưa theo đứa trẻ, có thể thoát ra ngoài mười dặm đường đã là cực hạn rồi.

Dọc đường đi, họ bị truy đuổi đến thời gian ăn mấy cái bánh bao cũng chẳng có.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Nhanh, bọn họ ngay phía trước, không được để họ thoát nữa, nhớ kỹ phải bắt sống người lớn, còn đứa nhỏ thì g.i.ế.c c.h.ế.t cho ta."

Âm thanh ngày một gần hơn, vang vọng giữa rừng núi, Mộ Dung Vân Sơn ôm chặt lấy con trai.

Lâm nhi cũng mở to đôi mắt vô tội, hỏi: "Mẹ, bọn họ muốn g.i.ế.c Lâm nhi sao? Tại sao vậy?"

"Không đâu, không đâu, Lâm nhi sẽ không sao, có mẹ ở đây!" Mộ Dung Vân Sơn yếu ớt, bất lực an ủi, trong ánh mắt không giấu được ý hận xen lẫn hoảng sợ.

"Đi!" Nàng lê cơ thể mình, dù phải dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình, nàng cũng phải bảo vệ Lâm nhi.

Nhưng dường như ông trời không thương hại mẫu tử họ dù chỉ một chút.

Mới ra ngoài không bao xa, hai mẫu tử họ đã bị chặn lại.

"Đại cô nương, người có ý gì, không chào hỏi một tiếng đã rời đi, vậy là không định về Mộ Dung phủ sao?" Những người đi đến đều là thanh niên cường tráng lao động trên thôn trang, người cầm đầu vẫn không mặn không nhạt.

"Các ngươi muốn làm gì? Đừng động vào Lâm nhi của ta, nếu không, ta có c.h.ế.t cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi." Mộ Dung Vân Sơn bình tĩnh nói.

"Đại tiểu thư, không phải nói chứ, người đưa theo gánh nặng như vậy, cuộc sống sau này phải làm sao, người cũng đã hiểu rõ, bọn ta đều vì tốt cho người."

Sắc mặt tên cầm đầu không thay đổi nhiều, dáng vẻ lạnh nhạt đó giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay hơn là nói đến một mạng người.

"Muốn hại Lâm nhi của ta, ta tuyệt đối không cho phép, cho dù ta có c.h.ế.t cũng phải ở cạnh Lâm nhi của ta." Mộ Dung Vân Sơn không chút lay động với lời nói của y, chỉ liều mạng ôm chặt đứa trẻ trong lòng.

"Hừ, vậy người đừng trách bọn ta mạo phạm." Cuối cùng trên mặt tên cầm đầu cũng đã lộ ra chút tàn nhẫn, phất tay nói với người bên cạnh: "Ra tay!"

Ngay lập tức, mấy tên tiến lên muốn tách hai mẫu tử bọn họ ra.

"Mẹ, mẹ..." Lâm nhi giơ đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của mẫu thân, gào lên từng tiếng một.

Trong lúc xô đấy qua lại, mẫu tử họ dần bị tách ra, đôi tay của Lâm nhi vừa trượt xuống thì liền bị ném đi, không may rơi xuống sườn dốc bên cạnh, chưa đợi mọi người phản ứng lại, cơ thể đứa trẻ đã lăn xuống dưới, y chỉ kịp gào lên một tiếng: "Mẹ!!"

Thời gian quay lại vào ba năm trước, một đêm được định sẵn không bình yên.

"Phù phù ..." Huyền Dịch ngồi dậy, trán đổ mồ hôi to như hạt đậu, quần áo trên người cũng ướt đẫm, đều là dấu vết của cơn ác mộng vừa qua.

Y dùng sức xoa xoa huyệt thái dương của mình, rất lâu rồi không mơ thấy chuyện đó, sao hôm nay...

"Ai đó?" Đang lúc hoài nghi, y đột nhiên nhạy cảm phát hiện trong phòng xuất hiện một khí tức xa lạ, hồi chuông cảnh giác trong lòng cũng vang lên.

Có người lẻn vào phòng ngủ của mình, vậy mà y lại không biết.

"Ra đây!" Huyền Dịch buông ly nước trên tay ra, quát lên.

Một lúc sau, từ góc tối trong phòng xuất hiện một bóng người mặc áo choàng đen, dường như còn cầm gì đó trong tay, đến khi người đó tiến gần thêm một đoạn, Huyền Dịch mới nhìn rõ, trong vòng tay người đó ôm một đứa trẻ đang ngủ say.

Huyền Dịch nhíu chặt mày, vừa định mở miệng, người nọ lập tức kéo mũ choàng ra, để lộ khuôn mặt tinh xảo nhưng cũng xen lẫn đau khổ.

"Lâm nhi..."

Trong tiếng gọi này, rõ ràng có chút run rẩy.

Trong thoáng chốc, Huyền Dịch đơ người ra, nắm đ.ấ.m cũng hiện lên một màu tái nhợt.

Lâm nhi! Chính y cũng không còn nhớ rõ đã bao lâu chưa có ai gọi mình như vậy.

Ký ức những ngày hôm đó không chỉ xuất hiện trong mộng nữa, mà hiện rõ lên trong đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-533-phien-ngoai-me-con-gap-lai.html.]

Y nhớ rất rõ sau khi mình lăn xuống vách núi, hôn mê mấy ngày, lúc tỉnh lại đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nơi đó giam giữ rất nhiều đứa trẻ trạc tuổi y, mấy chục đứa nhỏ bị nhốt cùng một chỗ nhao nhao lên, mỗi ngày chỉ được phát hai cái bánh ngô để giữ mạng.

Khi đó, y thật sự rất nhớ thời gian bên cạnh mẫu thân, tuy mỗi ngày ăn uống không tốt lắm, nhưng có mẫu thân nhất định không đến lượt y thế này.

Mỗi ngày y đều hy vọng mẫu thân sẽ tới cứu mình, nhưng đợi rất lâu, rất lâu, mẫu thân vẫn không đến.

Y bị giam giữ qua không biết bao nhiêu nơi, rồi đến một ngày, y bị đưa đến một nơi xa hoa mà chính mình chưa từng thấy.

Ở đó có một ca ca lớn hơn y một tuổi, bọn họ nói từ nay về sau, người đó sẽ là chủ tử của y, y nhất định phải bên cạnh người đó không rời nửa bước, còn phải học tập công phu với hắn.

Họ luyện tập vô cùng tàn khốc, khiến y vừa thấy đã sợ hãi, nhiều lần còn trốn trong một khóc để lén khóc.

Đột nhiên một ngày nọ, vị ca ca vẫn luôn lạnh lùng kia lại cho y một cái bánh ngọt rất đẹp, lần đầu tiên hắn nói chuyện với y.

"Sao ngươi lại khóc!" Chủ tử của y lạnh lùng hỏi.

"Ta nhớ mẫu thân ta." Y thu nước mắt lại, nức nở trả lời.

"Ta cũng nhớ mẫu phi của ta." Hắn cúi đầu nói một câu, sau đó đứng dậy rời đi.

"Lâm nhi..." Một tiếng gọi vang lên kéo y về hiện thực.

Y quay sang nhìn bà ta, sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Con nhà ai?"

"Con không muốn gọi ta một tiếng mẫu thân sao?" Người kia không trả lời, chỉ hỏi lại một câu, giọng nói mang theo sự tha thiết cầu khẩn.

"Mẫu thân ta chỉ là một nữ nhân ôn nhu lương thiện, một lòng muốn bảo vệ ta, chứ không phải một người vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như bà."

Trái tim của Huyền Dịch khẽ run lên, mẫu thân! Đó là người mà bao nhiêu năm qua, y vẫn ngày nhớ đêm mong, nhưng người ở trước mặt...

Y lên tiếng, lời nói hiện rõ sự cứng rắn xa cách.

"Con có biết mẹ tốn bao nhiêu tâm tư để tìm con không? Nếu không phải lúc trước mẹ quá yếu đuối, sao hôm nay con lại phải ăn nhờ ở đậu, tất cả mọi chuyện mẹ làm chẳng qua chỉ vì một ngày bảo vệ được con của mẹ mà thôi, không lẽ mẹ sai sao?"

Nghe đứa con trai đã cách biệt nhiều năm nói ra lời như vậy, không khác gì đ.â.m một thanh đao sắc nhọn vào tim Mộ Dung Vân Sơn.

"Cho nên bà dùng tình mẫu tử để ép ta phải vứt bỏ ân tình của chủ tử phải không? Vì ta, bà có thể hủy diệt vô số gia đình khác à?"

Hốc mắt của Huyền Dịch hiện lên sự chua xót, cuối cùng đã nói ra những lời được chôn sâu nơi đáy lòng.

Lần đầu tiên y nhận được lá thư và tín vật được gửi tới từ người tự xưng là mẫu thân, y rất kích động, đến mức muốn gào khóc.

Mẫu thân không có quên y, vẫn đang tìm kiếm y suốt rất nhiều năm qua.

Nhưng sau khi y biết hiện tại mẫu thân như thế nào, gần như chẳng còn dám nhận nhau nữa.

Bà ta lấy tình mẫu tử này để ép y phải tiết lộ quân tình, y miễn cưỡng phải làm, bà ta muốn có cách làm binh khí đó, y cũng cho, nhưng bà ta lại hết lần này đến lần khác được voi đòi tiên, biến thành một người trong lòng chỉ có dục vọng, khiến cho y cũng suýt không nhận ra.

Hiện tại, bà ta lại nói mọi thứ đều vì y, y không thể chấp nhận được.

"Trên thế giới này, lương thiện chính là thứ rẻ tiền nhất, chỉ có quyền lực tối cao mới có thể bảo vệ chúng ta, mẹ biết để con làm nhưng chuyện đó là đã làm khó con, nhưng nếu không như vậy, sao chúng ta đạt được thứ quyền lực tối cao kia."

Mộ Dung Vân Sơn kích động nói, bà ta thừa nhận mình không nên ép bức nhi tử như vậy, nhưng mười mấy năm cay đắng thống khổ nói cho bà ta biết, chỉ có giữ được quyền lực tối cao mới có thể bảo vệ chính mình.

Sau đó bà ta nhận ra mình đã không thể dừng con đường này lại, vả lại còn muốn phải nhiều hơn cả thế.

"Chờ đi, con trai, chờ mẹ chiếm được thiên hạ này, tất cả của ta đều là của con, không ai có thể ức h.i.ế.p mẫu tử chúng ta được nữa."

Không đợi Huyền Dịch lên tiếng, Mộ Dung Vân Sơn nhìn đứa bé trong lòng, nói thêm.

"Bà có ý gì?" Huyền Dịch cũng nhìn đứa trẻ kia, nhíu mày.

"Con trai, con chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi là được, chúng ta nhất định còn có thể đông sơn tái khởi." Vẻ mặt của Mộ Dung Vân Sơn trở nên u tối, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của đứa nhỏ.

Đứa nhỏ có chút không thích cho nên khẽ vặn vẹo cơ thể, chính trong lúc đó, Huyền Dịch nhìn thấy một vệt màu sắc quen thuộc kia.

Thứ đó là mặt dây chuyền ngọc bích màu tím, thiên hạ chỉ có một đôi duy nhất.

Con ngươi của Huyền Dịch co lại, ánh mắt hiện lên sự giận dữ.

"Giao đứa trẻ cho ta!" Giọng nói của Huyền Dịch lạnh lẽo khiến người nghe cũng rét buốt trong lòng.

"Con trai đừng nóng vội, hết thẩy đều đã có mẹ trợ giúp, mẹ sẽ không làm con khó xử."

Mộ Dung Vân Sơn nghe xong, không đưa đứa bé cho y, chỉ cười nói.

"Giao cho ta!" Huyền Dịch lớn tiếng, thậm chí có thể nói là thét lên.

Đột nhiên, đứa nhỏ òa khóc.

Lần này, trong lòng Huyền Dịch lại càng vội, đứa nhỏ này không cần nghĩ cũng biết hẳn là tiểu vương gia hoặc tiểu quận chúa của chủ tử, y vô cùng tin, nơi như hoàng cung chắc chắc bà ta không vào được, mặt ngọc kia đã nói lên tất cả.

Huyền Dịch cũng không nhịn được nữa, nhào lên phía trước động thủ...

Loading...