Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 532: Phiên ngoại, nhân lúc đêm tối chạy trốn
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:45:17
Lượt xem: 34
Người đó vừa vào đến viện liền mở miệng quát: "Mau, đừng có làm ồn nữa, người từ Vương đô đến rồi."
Người đi vào là một nam tử khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, cũng là người đứng đầu thôn trang, nữ nhân mập mạp kia chính là nữ nhân của ông ta.
"Sao cơ, ông nói người trong phủ ở Vương đô đến rồi á?" Bà béo sững sờ tại chỗ, hạ cây gậy trong tay xuống, có chút phản ứng chậm chạp.
Ngược lại người phụ nữ đối diện, sắc mặt hơi kì quái.
Trong phủ sao lại có người đến giờ này nhỉ?
"Ài, đừng nói nhiều như vậy nữa, cứ dẫn người tới tiền viện trước đã rồi nói." Trưởng thôn trang kia liếc nhìn Mộ Dung Vân Sơn hai lần, sắc mặt kì lạ nói.
Vẻ mặt bà béo biến đổi đến nỗi cũng có chút quái dị, người trong phủ lại đến giờ này? Chẳng lẽ là muốn đưa họ quay về?
Vậy những gì mình đã làm suốt những năm qua...
Nghĩ vậy trong lòng bà béo tràn đầy sợ hãi, những năm này bà ta chưa từng đối xử tử tế với hai mẹ con này, nếu như bọn họ có thể đổi đời, vậy mình còn có thể sống những ngày tháng tốt đẹp nữa không?
"Đại cô nương, mời." Nam tử trung niên kia lại có vẻ không hề lo lắng, quay về phía Mộ Dung Vân Sơn không mặn không nhạt nói.
Mộ Dung Vân Sơn thần sắc phức tạp, không nói gì, chỉ kéo Lâm Nhi bên cạnh đi ra ngoài.
"Ài, đương gia, ông bảo người từ Vương đô đến liệu có phải muốn đón người trở về không, vậy chúng ta..."
Thấy hai mẹ con Mộ Dung Vân Sơn đã đi xa, bà béo liền túm lấy cánh tay của nam tử, lo lắng hỏi.
"Chúng ta làm sao, lúc đầu là bọn họ đưa người tới, cũng không nói đến để làm gì, liên quan gì đến chúng ta chứ?" Nam tử không thèm để ý nói.
Nghe được lời của nam tử, bà béo lúc này mới coi như hơi an tâm.
Người đến tiền viện là một ma ma ăn mặc sang trọng, lúc trước Mộ Dung Vân Sơn còn ở trong phủ chưa từng gặp bao giờ.
Thời điểm người kia vừa thấy Mộ Dung Vân Sơn cùng đứa trẻ bên cạnh nàng ta, vốn đang nở nụ cười nhẹ liền đột nhiên biến mất.
Thậm chí là căm ghét nhìn đứa trẻ kia đến cau mày lại.
Trong ánh mắt của ma ma kia có chút không hiểu hỏi: "Đại cô nương, đây là con cái nhà ai, sao lại đi theo người thế?"
Mộ Dung Vân Sơn hơi nhíu mày, nàng vốn cho rằng người trong phủ đều biết nàng đã sinh hạ Lâm Nhi, nhưng bây giờ xem ra có vẻ như không phải như vậy,
Nàng làm sao biết được, từ lúc nàng tới thôn trang xa xôi này, đã không còn ai thèm hỏi đến nàng sống c.h.ế.t ra sao, nếu không phải do lần này trong phủ xảy ra chuyện, sao lại nhớ đến đại tiểu thư nàng đây chứ.
"Đây, đây là..." Mộ Dung Vân Sơn có chút không biết làm sao, nàng không biết nếu mình nói đứa trẻ này do chính mình sinh ra thì hậu quả sẽ thế nào.
"Đứa bé này ấy à, là Đại cô nương sinh sau khi đến thôn trang này của chúng ta.
Không đợi Mộ Dung Vân Sơn nói, bà béo ở đằng sau tiến lên cướp lời.
Quả nhiên, bà béo vừa dứt lời, sắc mặt của ma ma kia lập tức lạnh lùng như nước.
Lần này trong phủ đón đại cô nương trở về là có việc lớn cần dùng, nhưng đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này lại tính sao đây?
"Cũng đành, Đại cô nương thu xếp đồ đạc cá nhân, mau chóng theo lão nô về phủ đi, mấy năm nay lão gia nhớ người lắm đấy!"
Vẻ mặt ma ma thay đổi mấy lần, mãi sau mới trưng ra bộ mặt tươi cười nói.
Nhưng những lời này rơi vào tai Mộ Dung Vân Sơn lại là châm chọc lạ thường, năm đó đuổi nàng ra khỏi nhà rồi tống đến thôn trang này một cách vô tình như thế, mặc kệ nàng tự sinh tự diệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-532-phien-ngoai-nhan-luc-dem-toi-chay-tron.html.]
Bây giờ lại tới nói với nàng mấy lời gì mà thương nhớ, đây là đang lừa trẻ con ba tuổi à?
Mấy năm nay, mặc dù nàng vẫn ẩn nhẫn nhu nhược, nhưng tâm trí cũng không hề biến thành ngốc nghếch, ngược lại là quãng thời gian khổ cực trong những năm qua đã khiến nàng thấy rõ lòng người.
"Ôi chao, Tần ma ma hiếm lắm mới đến thôn trang của chúng ta một lần, chúng ta nhất định phải chiêu đãi thật tốt, bây giờ sắc trời cũng không còn sớm nữa, không bằng cứ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai mới khởi hành đi?"
Nghe thấy ma ma nói muốn đi, bà béo vội vàng lập tức chen lên phía trước ra vẻ thân thiện nói, tay còn lén nhét thứ gì đó cho người được gọi là Tần ma ma kia.
Sờ thứ trong tay, thần sắc trên mặt Tần ma ma cũng hòa hoãn đi mấy phần, trong đầu xoay chuyển mấy vòng, trưng ra một nét mặt tươi cười, thản nhiên nói:
"Vậy cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm đi, Đại cô nương cũng đi nghỉ sớm, ngày mai mới lên đường cùng lão nô được."
"Ừm!" Mộ Dung Vân Sơn không biểu cảm, nhạt nhẽo đáp một tiếng, dắt tay Lâm Nhi đi về sau viện.
Tần ma ma nhìn theo bóng hình nho nhỏ dần đi xa, ánh mắt lóe lên một tia độc ác.
"Mẹ, chúng ta sẽ đi đâu ạ?" Lâm Nhi thấy mẫu thân có chút không tập trung mà thu dọn đồ đạc, hơi hiếu kỳ hỏi.
"Đến một nơi rất náo nhiệt." Mộ Dung Vân Sơn điềm nhiên khẽ nhếch môi, cố nở một nụ cười khó coi nói.
"Ồ!" Lâm Nhi cúi đầu dường như suy nghĩ gì đó ồ lên một tiếng, tiến lên mấy bước cũng bắt tay vào giúp mẫu thân thu dọn đồ đạc.
Ngay lúc này, cánh cửa có phần rách nát đột nhiên bị ai đó đẩy ra, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt hai mẹ con.
"Đại tiểu thư, không ổn rồi, người mau dẫn Lâm Nhi đi." Cô bé khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, cũng là người làm của thôn trang này, những năm nay, chỉ có cô bé là người duy nhất từng tới chăm nom hai mẹ con họ.
"Sao vậy? Xảo Nhi, xảy ra chuyện gì rồi?" Mộ Dung Vân Sơn thấy vẻ mặt cô bé bối rối, khó hiểu hỏi một câu.
"Ta vừa mới nghe được bên chỗ trưởng thôn trang, bọn họ nói là, nói là muốn..."
"Muốn cái gì?" Thấy bộ dạng Xảo Nhi ấp a ấp úng, vội hỏi.
Xảo Nhi nhìn Lâm Nhi một cái, ghé đến sát bên tai Mộ Dung Vân Sơn nói mấy câu, liền thấy sắc mặt Mộ Dung Vân Sơn biến đổi, quơ vội lấy tay nải trên bàn định kéo Lâm Nhi ra ngoài.
"Mẹ, sao thế? Không phải là ngày mai mới đi ạ?" Rốt cuộc vẫn là tâm tính trẻ con, phản ứng đối với nguy hiểm vẫn không nhạy cảm cho lắm.
"Đừng nói, đi theo mẹ là được." Mộ Dung Vân Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Nhi, bước chân vội vàng đi về phía cửa sau.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lúc này sắc trời đã tối, hẳn là sẽ không có ai chú ý đến họ đâu.
Xảo Nhi không biết lấy ra từ đâu một bọc quần áo nhỏ đưa cho hai mẹ con, nhỏ giọng dặn dò: "Đại tiểu thư, trong này là mấy cái bánh bao chay ta lén lấy từ trong phòng bếp, các người mang theo ăn trên đường đi."
Những chiếc bánh bao này là trưởng thôn trang làm riêng cho ma ma kia, Xảo Nhi nhân lúc bọn họ không để ý mà trộm lấy mấy cái.
"Xảo Nhi, cảm ơn ngươi, cẩn thận một chút." Mộ Dung Vân Sơn có chút ươn ướt, nhưng lại chỉ nói mấy câu này, sau đó lập tức bế đứa trẻ lên nhanh chóng biến mất vào màn đêm đen kịt.
Trong đầu quanh quẩn mấy lời Xảo Nhi vừa nói, Mộ Dung Vân Sơn vẫn có chút không thể tưởng tượng nổi.
Một nữ nhân mà thôi, cũng dám tự ý muốn lấy mạng con của nàng ta, đây rốt cuộc là mụ kia tự chủ trương, hay là có người xui khiến phía sau.
Chẳng mấy chốc hai mẹ con đã ra khỏi cổng thôn, sắc trời ngày càng tối mịt, nhưng họ cũng không dám dừng bước.
Không biết đã đi được bao lâu, đứa trẻ vốn vẫn im lặng, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng nói: "Mẹ, chân con đau, không đi nổi nữa."
"Lâm Nhi, kiên trì thêm chút nữa, kiên trì thêm chút nữa được không?"
Dưới ánh trăng mờ ảo, Mộ Dung Vân Sơn nhìn đôi mắt sáng long lanh, đau lòng nói.