Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 531: Phiên ngoại Chuyện cũ

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:45:15
Lượt xem: 33

Mười lăm năm trước, tại một thôn trấn nằm ở biên giới phía đông của Thiên An Quốc (trước kia là địa phận của Liêu Đông), trong một hộ gia đình làm nông.

"Lề mề cái gì, còn không mau dọn dẹp sạch sẽ những thứ này ngay cho ta, còn muốn đợi cô nãi nãi đây hầu hạ ngươi hay sao? Ta nói cho ngươi biết, làm xong những việc này thì lập tức đi xay hai mươi cân bột ngô cho ta, làm không xong thì đừng hòng được ăn cơm!"

Một nữ nhân mập mạp mặc quần áo vải thô màu xanh, vẻ mặt ngang ngược đứng đằng sau một người nữ tử gầy gò ốm yếu hét lớn ra lệnh.

Mà đứng bên cạnh nữ tử gầy gò là một cậu bé khoảng năm sáu tuổi, cậu bé có chút sợ hãi nắm chặt áo của người phụ nữ, lông mi cụp xuống mang đầy sự oán hận, bờ môi cắn chặt lại với nhau gần như chảy máu.

Nghe thấy lời nói của nữ nhân mập mạp kia, động tác trên tay của nữ tử gầy yếu ngày càng nhanh hơn, hai hàng mi rũ xuống không ngước lên dù chỉ một lần.

Nữ nhân mập mạp miệng lầm bầm chửi rủa mấy câu, sau đó thấy đối phương yên lặng dọn dẹp không để ý đến mình thì cảm thấy không thú vị, thế là xoay người rời đi, nhưng trong miệng vẫn không quên lẩm bẩm một câu.

"Xì, còn giả vờ thanh cao cái gì, tưởng rằng bản thân vẫn là đại tiểu thư cao cao tại thượng à, thứ hạ tiện không biết xấu hổ mang theo một thứ nghiệt chủng đến ăn nhờ ở đậu, phì!"

Nữ nhân mập mạp vừa lẩm bẩm vừa nhổ nước bọt.

Sau khi nữ nhân mập mạp đi xa, đôi tay đang không ngừng làm việc của nữ tử yếu đuối cuối cùng cũng dừng lại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống nền đất.

Cậu bé vươn bàn tay gầy gò nhưng trắng trẻo của mình lên nhẹ nhàng chạm vào mặt người phụ nữ.

"""Mẹ, mẹ đừng khóc, đợi Lâm Nhi trưởng thành rồi nhất

định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, mẹ đừng khóc!"""

Cậu bé lên tiếng an ủi cũng không thể làm người phụ nữ ngừng rơi lệ, ngược lại khóc càng mãnh liệt hơn.

"Lâm Nhi, mẹ xin lỗi, là do mẹ đã hại con, mẹ xin lỗi." Người phụ nữ ôm chặt cậu bé vào lòng liên tục nói lời xin lỗi.

Nàng có thể chịu đựng được chuyện mọi người chỉ trỏ mắng nhiếc mình, nhưng không thể chấp nhận chuyện con mình bị gọi là nghiệt chủng, nhưng mà nàng lại chẳng có năng lực để phản kháng.

Thậm chí nàng còn chẳng thể cho con mình nổi một ngày ba bữa đầy đủ, có lẽ nàng thật sự không có tư cách làm mẹ.

"Mẹ, Lâm Nhi ổn mà, Lâm Nhi không sao hết, Lâm Nhi sắp sửa trưởng thành rồi, lúc ấy Lâm Nhi sẽ bảo vệ mẹ, đến lúc đó mẹ sẽ không phải chịu khổ nữa."

Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, dần lâu dài sẽ trưởng thành sớm hơn bình thường, đối với cụm từ nghiệt chủng từ trong miệng của mọi người đã hoàn toàn miễn dịch, cảm thấy không có gì đáng để tức giận cả.

Nhưng khi chứng kiến ánh mắt bất lực yếu ớt của mẹ mình, y chỉ ước gì bản thân có thể mau chóng trưởng thành, như vậy thì mới che chở bảo vệ được mẹ mình không bị ức h.i.ế.p thêm lần nào nữa.

"Được, được, mẹ không khóc nữa, mẹ tin Lâm Nhi." Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử cuối cùng không còn sự buồn bã nữa mà thay vào đó là một nụ cười hiếm thấy.

Mặc dù hai mẹ con chỉ mặc y phục kém chất lượng nhất, nhưng khí chất trên người của cả hai cũng không bởi vì bộ y phục đang mặc mà bị lu mờ.

Nữ tử đó sinh ra đã có dung mạo như hoa như ngọc, nếu không phải trên mặt lúc nào cũng chứa đựng sự đau buồn, nhất định cũng là một đại mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.

Nhìn đứa nhỏ trước mặt, dòng suy nghĩ của nữ tử đó quay về rất lâu trước kia.

Đó là một đêm mưa rất lớn, nàng bị đuổi ra phủ đệ xa hoa rộng lớn.

Trong cơn mưa, quản gia chán ghét ném một bao hành lý cho nàng, lớn tiếng nói: "Lão gia đã nói, từ hôm nay trở đi Mộ Dung phủ sẽ không còn đại tiểu thư Mộ Dung Vân San nữa, đại tiểu thư của Mộ Dung phủ chỉ có Mộ Dung Vân Nguyệt, đây là xe ngựa sẽ chở ngươi đến thôn trang. Mau đi đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-531-phien-ngoai-chuyen-cu.html.]

"Cái gì?" Nàng ta hoàn toàn không dám tin vào tai mình, phụ thân vẫn luôn coi mình như viên ngọc quý trong tay, vậy mà lại muốn đuổi mình đi, thậm chí còn muốn gạch tên mình ra khỏi phủ.

"Không, không thể nào, ngươi mau để ta vào gặp phụ thân, ta muốn gặp phụ thân, phụ thân!" Nàng ta không màng tất cả muốn đi gặp phụ thân một lần.

"Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đem cái thứ vô sỉ thấp hèn này lên xe ngựa rồi mang đi? Định để ở đây làm chướng tai gai mắt người khác sao?"

Quản gia vẻ mặt không kiên nhẫn quát tháo đám gia đinh, sau đó có mấy tên đi trong mưa ném nàng vào trong xe ngựa.

Thấy người đã bị khiêng đi, quản gia liền nói một câu: "Nói với những người trong thôn là phải trông chừng nàng ta cẩn thận, tuyệt đối không thể để người chạy trốn."

"Vâng!" Người đánh xe kêu một tiếng, kế tiếp là một tiếng roi quất vang lên, chiếc xe ngay lập tức rời khỏi tòa phủ đệ xa hoa rộng lớn.

Cứ như vậy, nàng đã rời khỏi ngôi nhà vốn dĩ thuộc về mình, mà tất cả là bị hãm hại.

Lúc đến thôn trang, Mộ Dung Vân San gần như hoàn toàn mất hết sức lực trông như một xác sống.

Khoảng thời gian đầu còn có một số hạ nhân đối tốt với nàng, nhưng càng lâu về sau, những người trong thôn trang bắt đầu thay đổi, bắt đầu sắp xếp cho nàng làm vô số những công việc làm mãi không xong.

Mãi cho đến một ngày, nàng mới nghe được một tin tức, một tháng sau khi nàng ta rời khỏi phủ, nam nhân mà nàng thích đã bất ngờ qua đời.

Trái tim nàng hoàn toàn nguội lạnh, mặc dù gặp phải chuyện như vậy, nhưng trong lòng nàng dù sao cũng có một chút an ủi, ít nhất nam nhân ấy cũng là người mà nàng thầm mến đã lâu, nhưng mà bây giờ....

Ngay lúc nàng ta cho rằng bản thân sắp sống không nổi nữa, đột nhiên lại phát hiện mình đã có thai!

Nàng ta không thể tưởng tượng được, tối hôm đó chẳng qua chỉ là do tác dụng của thuốc thôi mà đã...

Nàng ta vẫn luôn che đậy bí mật này một cách cẩn thận cho đến buổi tối nọ, cái ngày mà nàng sắp sinh con.

Mấy năm nay nếu không nhờ có đứa nhỏ này ở bên cạnh, ước chừng nàng ta đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ, nàng ta bắt đầu nghi ngờ bản thân ban đầu sinh Lâm Nhi ra liệu có phải là lựa chọn sáng suốt hay không.

"Này, bộ ngươi bị điếc hả? Xem lời nói của ta như gió thoảng qua tai đúng không? Còn tưởng bản thân vẫn là thiên kim đại tiểu thư sao? Cái loại không biết xấu hổ như ngươi, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi xay thì phải xay được ba mươi cân bột mì, nếu không cả ngươi và thứ tạp chủng kia đều đừng hòng ăn cơm!"

Không biết từ lúc nào mà nữ nhân mập mạp kia quay trở lại, khi bước vào sân nhìn thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau, liền mở miệng thốt ra những lời cay độc.

"Ngươi nói ai là tạp chủng hả, ngươi mới là tạp chủng, mụ già thối tha c.h.ế.t tiệt!"

Thấy nữ nhân mập mạp kia lại phun ra những lời bẩn thỉu, thân hình nhỏ bé không thể kiềm chế lửa giận được nữa mà đứng thẳng lên rồi che phía trước nữ tử kia, sau đó chỉ tay vào nữ nhân đó mà mắng.

Nữ nhân đó ở thôn trang có tiếng là bá đạo, chẳng bao giờ bị mắng như thế, cho nên tức khắc nổi giận, giơ cây chổi trong tay đánh đứa nhỏ.

Thân hình nhỏ nhắn của cậu bé đứng tại chỗ một cách vững vàng không động đậy, cặp mắt hung tợn nhìn thẳng vào nữ nhân mập mạp, khiến bà ta có chút rợn tóc gáy.

Nữ nhân đó phản ứng lại, phát hiện bản thân vậy mà bị một đứa trẻ làm cho ngớ người, lại càng thêm phẫn nộ, cánh tay vốn đang giơ lên càng thêm dùng sức.

Bỗng nhiên từ trong sân vang lên tiếng la thất thanh và tiếng đồ vật rơi vỡ đan xen với nhau.

Nữ nhân đó đánh nửa ngày cũng không đánh được cậu bé bèn xoay người trút giận lên người nữ tử kia, sau đó phun ra những lời lẽ cay nghiệt mà không thèm suy nghĩ.

Nữ nhân đó tức giận đến mức toàn thân run rẩy, trong lúc tiếng mắng vẫn còn đang không ngừng thốt ra, chợt ngoài cửa bất chợt xuất hiện một bóng người.

Loading...