Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 530
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:40:16
Lượt xem: 46
Lúc một nhà bốn người đi đến sảnh trước thì bên trong đình viện đã ngồi chật kín người, hơn nữa đa số đều là những gương mặt quen thuộc.
Cả nhà Tần thẩm, Lưu tiên sinh, trưởng thôn và những người khác đang ngồi trong viện, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười trò chuyện với nhau.
Xuân Phong nhìn một lát liền cảm thấy khung cảnh này cực kỳ quen thuộc, dường như nàng được quay về tiệc sinh thần năm đó vậy....
Nhưng mà đáng tiếc, bọn họ là che giấu hành tung mà đến nơi này, mẫu thân và đệ đệ đều không có ở đây, cả gia đình chỉ sợ là không thể đoàn tụ được rồi.
Hai người vừa xuất hiện thì Hỉ Nương liền vui vẻ bước tới, trên tay cầm một tấm khăn hỉ Long Phượng Cát Tường đội lên cho Xuân Phong, trên miệng cười ngọt ngào nói.
"""Tân nương tử, giờ lành sắp đến rồi,
khăn hỉ cũng đã đội rồi, chúng ta nên
chuẩn bị bái đường thôi."""
Đúng lúc này, từ ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu lớn: "Ngũ ca, ngày đại hỉ của huynh và ngũ tẩu vậy mà lại không mời người đệ đệ này sao?"
Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần gần như trong nháy mắt đều quay đầu lại, chỉ thấy Bách Lý Lăng Phong dáng vẻ uy phong cao quý đang đứng trước cửa.
Nói xong Bách Lý Lăng Phong đi về phía trước hai bước, đi theo phía sau y là một đám người vừa hô vừa chạy vào bên trong.
Những người đang ngồi trong viện khi vừa thấy một người y phục lộng lẫy cộng thêm cả người tỏa ra khí chất cao quý xuất hiện liền lập tức đứng dậy và chủ động tránh ra để tạo lối đi.
Chỉ thấy Bách Lý Lăng Phong đi thẳng đến chỗ của Bách Lý Mặc Thần, sau đó cong khóe môi cười rồi vươn tay về phía Bách Lý Mặc Thần.
Bách Lý Mặc Thần cũng nở nụ cười tương tự và đưa tay ra, cả hai nắm c.h.ặ.t t.a.y của đối phương, tình cảm huynh đệ dù không cần dùng lời nói cũng có thể thấu hiểu lẫn nhau.
"Mẫu thân, đại tỷ, đệ đệ!" Xuân Phong vén khăn trùm đầu lên vẻ mặt mừng rỡ gọi.
"Ây da, con gái của ta, đây là hai đứa con của con sao?" Mẹ Xuân Phong hai mắt đỏ hoe kích động hỏi.
"Tấn Nhi, Oanh Nhi, mau qua đây, mau gọi ngoại tổ mẫu, thẩm thẩm, còn có cữu cữu nữa!" Xuân Phong dắt hai đứa nhỏ đi lên chỉ vào từng người một và dạy cách gọi.
Mẹ Xuân Phong vui mừng và hiền hậu ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
Xuân Vũ giới thiệu đứa nhỏ mà mình đang bế cho hai đứa trẻ, sau đó cả ba đứa bắt đầu chơi chung với nhau.
Trái lại Xuân Thăng sau ba năm không gặp đã mười ba mười bốn tuổi rồi, hiện tại đã là một thiếu niên lang.
Xuân Phong còn đang hơi kinh ngạc đứng tại chỗ thì nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng gọi: "Nhị tỷ!"
"Ầy, trưởng thành rồi, đã là một đại thiếu gia rồi." Xuân Phong cười xúc động nói.
Ba năm cách biệt, sự nhớ nhung của nàng dành cho người nhà chưa bao giờ dứt, nhưng nàng cũng tận hưởng không ít niềm vui trong ba năm này.
Cả đám người còn chưa kịp nói được mấy câu thì đã nghe thấy Hỉ Nương nói: "Giờ lành đã đến."
Xuân Phong nhanh chóng đội khăn lên, mẹ Xuân Phong được mời ngồi vào vị trí trên cùng để chuẩn bị tiếp nhận bái lạy của con gái và con rể.
Những người đang đứng xung quanh vốn còn đang tò mò và bàn luận về vị khách mới đến sau khi nghe thấy tiếng hô lập tức tụ tập lại để xem buổi lễ.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
"Lễ thành, đưa vào động phòng!"
Hỉ Nương lần lượt hô lên từng câu một, tuy rằng chỉ là vài động tác đơn giản, nhưng lại làm cho những người đang có mặt cảm động vô cùng, đặc biệt là nhóm người mẹ Xuân Phong xúc động đến nỗi hai mắt gần như đẫm lệ.
Trong phòng tân hôn, Xuân Phong được Bách Lý Mặc Thần dìu lên chiếc giường tân hôn màu đỏ.
Đôi tay giấu dưới ống tay áo rộng đang động đậy không yên, rõ ràng là phu thê lâu năm, nhưng trong tình huống này, trong lòng Xuân Phong cũng không tránh khỏi cảm thấy khẩn trương, thậm chí toàn thân có chút run rẩy.
Bách Lý Mặc Thần cũng không khá hơn là bao, bàn tay đang nắm lấy khăn trùm đầu cũng đang không ngừng run lên, sau đó lại rụt tay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-530.html.]
Mấy đúa nhỏ nấp ngoài khe cửa nhìn trộm chỉ cảm thấy gấp gáp đến không được, Bách Lý Vân Tấn liên tục thì thầm: "Mau gỡ ra, gỡ ra nhanh đi!"
Nhưng mà Bách Lý Mặc Thần lại rút tay về lần nữa, cậu nhóc tức thì há to miệng la lớn: "Cha, cha đang run cái gì vậy, từng tuổi này rồi, mau gỡ tấm khăn đó xuống đi!"
Lời này vừa thốt ra sắc mặt của Bách Lý Mặc Thần tức khắc đen lại, lúc quay đầu lại thì thấy mấy cái đầu nhỏ xếp chồng lên nhau ở ngoài cửa liền thẹn quá hóa giận, cúi người xuống tháo giày ra ném về phía cửa rồi hét lên:
"Tiểu tử c.h.ế.t tiệt, con có còn là con trai của ta hay không vậy?"
Bách Lý Vân Tấn thấy thế trong lòng lập tức kêu không ổn, kế đó dắt tay hai bé gái nhấc chân lên chạy, miệng la lên: "Cha hỏi mẹ ấy!"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Cuối cùng chỉ còn dư lại tiếng giày đập vào cửa.
Giờ phút này những người đang núp trong chỗ tối thấy vậy không nhịn được bật cười.
Thật không ngờ đường đường Diêu Vương điện hạ cũng có những lúc phải ngậm bò hòn làm ngọt thế này!
"Các người!" Bách Lý Mặc Thần thật sự là tức điên, sau đó lại lần nữa cúi người tháo nốt chiếc giày còn lại rồi quăng về phía cửa sổ.
"Cút cút cút!" Bách Lý Mặc Thần không thể nhịn được mà hét lên, một người trước giờ da mặt dày như Diêu Vương lúc này đây cũng biết ngượng ngùng xấu hổ.
Lại thấy cơ thể người đang ngồi trên giường đang không ngừng run lên từng đợt, nhiên cũng là không nhịn cười được.
Bách Lý Mặc Thần không tiếp tục do dự nữa mà kéo khăn trùm đầu của Xuân Phong ra, âm thanh có chút rầu rĩ nói: "Nhịn không được thì đừng nhịn nữa, muốn cười thì cứ cười đi!"
"Hahahahaha!" Xuân Phong không thể nhịn được nữa mà cười một cách điên cuồng, thậm chí cười đến nỗi nước mắt chảy ra.
Cuối cùng cũng cười xong, nhìn thấy ánh mắt ai oán của Bách Lý Mặc Thần ở đối diện nét mặt nàng liền cứng đờ.
Mà Bách Lý Mặc Thần cũng không nhịn được bật cười.
"Đây là do ta nợ nàng, sau khi uống hết ly rượu giao bôi này rồi, chúng ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không lìa xa nhau."
Một lúc lâu sau, khuôn mặt của Bách Lý Mặc Thần tràn đầy thâm tình nhìn Xuân Phong, sau đó cầm ly rượu trên bàn đưa cho Xuân Phong rồi nói một cách thành khẩn và nghiêm túc.
"Ừm, vĩnh viễn không lìa xa nhau!" Hai mắt Xuân Phong trong suốt như giống như bị màn sương bao phủ, xinh đẹp đến mức làm người ta say mê, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói.
Sau khi uống hết ly rượu, hai người ôm nhau thật lâu không chịu tách rời...
Phòng tân hôn bị sự lãng mạn bao trùm, ngọn nến Long Phượng đỏ rực cháy sáng chưa từng được dập tắt.
Mấy bàn rượu bên ngoài cũng vô cùng náo nhiệt, yến tiệc kéo dài cho đến tận đêm khuya vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
...........
Phủng Nguyệt bưng một rổ rau đã được rửa sạch đến phòng bếp lớn rồi nói: "Huyền đại ca, rau đã được rửa sạch rồi, ta để ở đây nhé!"
"Ừm, được, vậy qua đây cắt giã tỏi giúp ta nhé." Người đang nấu ăn mặc một chiếc tạp dề, chiếc áo mỏng manh thấm đẫm mồ hôi, trên tay cầm một cái muôi đang đảo qua đảo lại liên tục.
Phủng Nguyệt thấy người đứng đối diện chảy mồ hôi đầm đìa như mưa, hai mắt hiện lên vẻ say mê, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại.
Hàm Châu và Lam Dịch thấy vậy thì nhìn nhau cười!
Khi màn đêm buông xuống, một tiếng rầm xuyên qua không trung, pháo hoa đẹp đẽ và rực rỡ bao trùm cả bầu trời.
Hai người đứng dưới pháo hoa ôm chầm lấy nhau, khung cảnh vô cùng yên lặng và tốt đẹp, tựa như ngay từ lúc bắt đầu vốn đã được định sẵn kết quả này vậy.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, cũng giống như hai trái tim khóa chặt lấy nhau.
"Cha, mẹ, hai người không động phòng sao?"
"Oanh Nhi, ai nói với con điều này vậy?"
"Là ca ca ạ, ca ca nói hai người động phòng rồi thì mới có thể sinh thêm tiểu đệ đệ cho chúng con ạ!"
"........."
"Ừm, có lý, đi nào nương tử, chúng ta mau tạo ra đệ đệ cho các con thôi!"