Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 529

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:40:14
Lượt xem: 39

Cả kinh thành tiến hành lục soát suốt bảy ngày, thậm chí Hoàng Thượng còn phát ra thông cáo truy tìm trên biển, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào.

Toàn bộ Diêu Vương phủ giống như là mất đi dấu vết của sự sống, mọi thứ yên ắng tĩnh mịch vô cùng...

Một tháng sau khi tiểu Quận Chúa mất tích, đột nhiên truyền ra tin tức là Diêu Vương và Diêu Vương Phi đã rời khỏi kinh thành mấy tháng đi khắp thiên hạ để tìm kiếm tung tích của Thanh Thụy Quận Chúa.

Diêu Vương đã để lại lời nhắn, bảo là ngày nào chưa tìm được tiểu Quận Chúa thì ngày đó sẽ không hồi kinh.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Tin tức vừa được truyền ra làm cả thiên hạ đều khiếp sợ.

Những bách tính không biết tình huống cụ thể cũng bắt đầu đoán già đoán non, Diêu Vương thật sự vì để tìm được con gái mà buông bỏ chuyện triều chính sao?

Cũng may là hiện tại thế cục của thiên hạ bước đầu đã được ổn định, ngoại trừ Na Thần Quốc không thích chiến tranh và Mặc Lan nhỏ bé ra, thiên hạ hiện nay đều nằm dưới quyền của gia tộc Bách Lý, cũng xem như thống nhất giang sơn rồi.

..............

Ba năm sau!

Tại thôn sơn huyện lỵ, trên mặt mỗi thôn dân đều vô cùng vui mừng rạng rỡ, có vẻ như đang có hỉ sự đặc biệt gì đó.

Một chiếc xe ngựa cao quý sang trọng dừng ở trước lối vào của thôn, người đánh xe thấy người đến người đi trước cổng thôn ai nấy đều mang vẻ mặt tươi cười thì nhịn không được tò mò hỏi.

"Vị đại ca này, cho hỏi là có chuyện gì vậy, ta thấy các vị hình như đang có chuyện vui thì phải?"

Người nam nhân đi ngang qua bị gọi lại hỏi nhưng không hề cảm thấy phiền, chỉ ngước mắt lên nhìn chiếc xe ngựa rộng rãi một lát, sau đó mỉm cười trả lời.

"À, hôm nay là ngày đại hỉ của Bạch gia vừa tới thôn chúng tôi, hơn nữa tôi còn nghe nói sẽ làm một yến tiệc lớn, mà toàn bộ người trong thôn đều được mời đến tham dự yến tiệc! Tôi cũng đang muốn dính một chút hỉ khí đây...."

Nói đến câu cuối cùng nam nhân kia hơi ngượng ngùng cười.

"Bạch gia mới tới? Cái này ta chưa từng nghe nói qua!" Người đánh xe vẻ mặt quen thuộc nói.

"Tiểu ca chắc không phải là người sống gần đây đúng không?" Nam nhân lại một lần nữa nhìn người đánh xe.

Thấy đối phương tuy có dáng người to lớn nhưng trên mặt lại đậm nét ngay thẳng và chính nghĩa liền mỉm cười nói: "Ta kể ngươi nghe, Bạch gia này mặc dù mới đến nơi này chưa lâu, nhưng danh tiếng ở các thôn lân cận lại không hề nhỏ!"

"Ồ, lời này nên giải thích như thế nào?" Người ngồi trong xe cảm thấy tò mò rồi hỏi.

"Bạch gia này đấy à, từ sau khi bọn họ đến thôn của chúng tôi thì liên tiếp mở nhiều học đường ở các thôn lân cận, hiện tại trẻ nhỏ ở các thôn lân cận của chúng tôi đều được đi học mà không cần đóng học phí, hơn nữa còn giúp đỡ không ít những gia đình có hoàn cảnh khó khăn, ầy, nói chung là làm rất nhiều việc thiện!"

Khi nhắc đến Bạch gia, nét mặt của nam nhân kia tràn ngập sự tôn kính và sùng bái.

"Vậy sao, vậy có nghĩa là Bạch gia này là một gia nhà từ thiện rồi, không biết là đại ca có biết là hiện tại Bạch gia này có những người nào không?" Người đánh xe cười tiếp tục trò chuyện.

Nam nhân cũng xem như nhiệt tình, nghe hỏi như vậy liền trả lời.

"Cái này à, thật ra ta cũng không biết quá rõ ràng, chỉ là nghe nói Bạch gia có một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ tựa như tiểu tiên trên trời vô cùng đáng yêu, hình như năm nay khoảng hai ba tuổi, nhưng mà rất ít người từng gặp qua chúng." Nam tử cười ha ha nói.

Hỏi xong những điều cần hỏi, người đánh xe cười cảm tạ nam nhân kia rồi không hỏi thêm câu nào nữa.

"Đa tạ đại ca đã giải thích!" Người đánh xe chắp tay cảm tạ nam nhân kia, nam nhân kia nói không cần cảm tạ, sau đó cất bước chạy theo người phía trước.

Thấy nam nhân kia đi rồi, người đánh xe mới quay đầu lại nhìn vào bên trong xe gọi một tiếng: "Chủ tử..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-529.html.]

"Chắc hẳn là không sai rồi, chúng ta cũng đi dính chút hỉ khí đi!" Một giọng nói lạnh nhạt truyền ra từ trong xe.

Lúc này ở trong phòng ngủ chính của trạch viện, có một vị phu nhân dung mạo diễm lệ mặc hỉ phục màu đỏ, trên đầu đội mão phượng sang trọng và quý giá, gương mặt vừa trắng nõn mềm mại như quả trứng mới lột vỏ vừa bóng loáng như pha lê.

Lông mày như hoa cúc, đôi mắt như sao trời, sống mũi thẳng đứng, đôi môi anh đào tươi mọng chúm chím, lúc ngồi yên thì dung mạo vốn đã khuynh quốc khuynh thành kia lại càng tăng thêm mấy phần ưu nhã và cao quý.

Lúc này khuôn mặt nữ nhân tràn ngập yêu thương và ân cần nhìn hai bánh bao nhỏ bên cạnh.

"Mẹ, mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá, còn rất đáng yêu nữa!"

Đứng ở bên trái nàng là một cô bé khoảng ba bốn tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào, hai mắt to tròn trong suốt, tóc được buộc thành hai búi cực kỳ dễ thương, dáng vẻ ngây ngô trông giống như một thiên sứ hoàn mỹ.

"Ừ, cho nên huynh mới nói mẹ là người xinh đẹp nhất trên thế gian này mà!" Một cậu bé khác có khuôn mặt đào hoa giống cô bé kia đến tám phần đang ngồi ở một bên, tay cầm một miếng điểm tâm lên nhai nói với vẻ mặt tự hào.

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt cô bé liền thay đổi, hai mắt phóng thẳng vào cậu bé đang ngồi ở ghế đối diện.

Đứa nhỏ đang ăn điểm tâm bất chợt cảm thấy trên đầu có một đám mây đen đang kéo tới.

Không ổn.....Còn chưa đợi cậu nhóc bỏ chạy thì đã nghe thấy cô bé hỏi: "Ca ca, không phải huynh nói Oanh Nhi là nữ tử đẹp nhất trên thế gian này hay sao? Huynh không thương muội nữa sao? Oa oa oa...."

"Không không không, ý huynh muốn nói là, à, ờ...." Bánh bao nhỏ sợ nhất chính là muội muội nhà mình hỏi đến vấn đề này, càng sợ là muội muội sẽ khóc.

Thấy vậy nữ nhân kia cười nhẹ nhàng lắc đầu, cô con gái này cái gì cũng tốt hết, nhưng đôi khi hơi có bệnh công chúa.

Ngay khi cậu bé còn đang cứng họng thì một nam nhân giống cậu bé đến sáu bảy phần bước vào cửa, trên người nam nhân mặc hỉ phục màu đỏ, khuôn mặt tràn đầy sức sống, ánh mắt mang theo ý cười có thể ngọt c.h.ế.t người khác đang từ từ bước về phía hai đứa nhỏ.

Vừa bước vào cửa đã nghe được tiếng khóc thút thít, biểu cảm lập tức thay đổi.

"Tấn Nhi, con lại ăn h.i.ế.p muội muội phải không?" Sắc mặt nam nhân nghiêm túc nhìn cậu bé hỏi.

Nói xong liền bế cô bé đang khóc thút thít lên nhẹ nhàng nói: "Sao vậy Oanh Nhi, ca ca lại ăn h.i.ế.p con à, không sao hết, cha sẽ làm chủ giúp con! Chúng ta sẽ ăn h.i.ế.p nó lại."

"Cha, con không có!" Cậu bé hấp tấp lớn tiếng nói, cha cũng quá thiên vị rồi.

Bỗng nhiên trong tích tắc sắc mặt lập tức thay đổi rồi sà vào lòng của phu nhân xinh đẹp, âm thanh trong trẻo nói: "Mẹ, cha bắt nạt con."

Nói xong liền cúi đầu cười ranh mãnh rồi nép vào lòng phu nhân làm nũng.

Quả nhiên, phu nhân xinh đẹp nghĩ cũng không thèm nghĩ mà liếc nam nhân kia một cái, sau đó vươn tay ôm lấy cô bé từ trong n.g.ự.c hắn ra và nói: "Oanh Nhi ngoan nào, không sao cả, Oanh Nhi chính là người xinh đẹp nhất trên thế gian này!"

"Ừm, Oanh Nhi xinh đẹp nhất và ngoan ngoãn nhất!" Cô bé gật đầu ngoan ngoãn đáp, đồng thời thu lại ánh mắt và tiếng khóc vốn không tồn tại.

Mà cậu bé đang trốn sau lưng người lớn, nhưng vẫn giao lưu ánh mắt với cha mình trong chỗ tối, trong mắt cả hai như xuất hiện đao kiếm đang không ngừng tranh đấu với nhau.

Ánh mắt của cậu nhóc như là đang nói: "Hứ, xem đi, người mà mẹ thương nhất vẫn là con!"

"Cút, tiểu tử thối, muốn bị đòn phải không?" Ánh mắt Bách Lý Mặc Thần trở nên sắc bén.

"Cha thử đánh một cái xem, coi chừng tối nay mẹ không cho cha lên giường ngủ đâu lalala!"

"Tên tiểu tử thối!" Bách Lý Mặc Thần tức giận đến nỗi trên trán hiện đầy gân xanh, có điều sau ba giây lại khôi phục như bình thường.

"Nương tử, giờ lành sắp đến rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi!" Bách Lý Mặc Thần đắc ý nhìn Bách Lý Vân Tấn, khuôn mặt tươi rói nói với Xuân Phong.

Xuân Phong nhìn mấy động tác nhỏ của hai vai hề này mà nhịn không được bật cười, thật sự không biết rốt cuộc bọn họ là một cặp cha con hay là oan gia nữa....

Loading...