Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 528
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:40:13
Lượt xem: 24
Vừa lúc nghe thấy tiếng hét, Xuân Phong đã nghĩ ngay đến việc quay người lại dùng con d.a.o găm đ.â.m người kia.
Nhưng lại không ngờ được, tư thế di chuyển của tên đó vô cùng kỳ quái, vậy mà lại tránh được đòn tấn công của nàng. Hắn bay đến phía sau Xuân Phong, ôm lấy hai đứa trẻ trên giường.
Xuân Phong thấy vậy thì kinh hãi, sức chiến đấu trong nháy mắt tăng cao gấp trăm lần, chỉ với một đòn tấn công đã đ.â.m vào cổ tay của tên kia.
Trong tay tên đó còn ôm hai đứa trẻ không thể tránh được nên một tay đã buông đứa trẻ xuống.
Nhìn thấy đứa trẻ rơi xuống đất, Hàm Châu và Phủng Nguyệt lại lần nữa hét lên, trái tim như bị nghẹn lại ở cổ họng.
May là Xuân Phong thân thể linh hoạt nhào về phía trước, thuận lợi đỡ được hài tử, hai nha hoàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại mới phát hiện tên hắc y nhân kia và đứa trẻ còn lại đã biến mất.
Không nghĩ nhiều, Xuân Phong giao lại đứa trẻ cho Hàm Châu và Phủng Nguyệt rồi lập tức nghiêng người đuổi theo ra ngoài.
Trong nháy mắt, một trước một sau, hai người biến mất trong màn đêm...
Lúc này Lam Dịch đang bị đám người bên ngoài cuốn lấy không thể dừng đánh, y bất lực nhìn vương phi đuổi theo tên hắc y nhân ra ngoài, trong lòng lo lắng vô cùng.
"Mau đi bảo vệ vương phi!" Dưới tình thế cấp bách, Lam Dịch chỉ có thể hô to cho ám vệ bên ngoài.
Cuộc chiến trong vương phủ từ tối muộn canh một đến canh ba mới dần dần dừng lại.
May thay, vương phủ đã có chuẩn bị từ trước nên gần như đám hắc y nhân đều bị tiêu diệt. Đương nhiên, ngoại trừ tên bị Xuân Phong đuổi theo.
"Đại nhân, tổng cộng có tám mươi tên tới, tất cả đều đã bị tiêu diệt." Một tên ám vệ lập tức bước lên phía trước báo cáo với Lam Dịch.
"Ừ, người đi theo vương phi đã quay lại chưa?" Lam Dịch lo lắng hỏi.
"Vẫn chưa..." Ám vệ cúi thấp đầu, hết sức hổ thẹn mà nói.
Bổn phận chính của ám vệ như bọn họ chính là bảo vệ an toàn cho chủ nhân, nhưng bọn họ...
"Đi tìm, ngoài những người cố định bảo vệ trong vương phủ, còn lại tất cả mau nhanh chóng đi tìm, bây giờ ta sẽ vào cung xin chi viện từ hoàng thượng, dù chúng ta có phải đào ba thước đất cũng phải tìm được vương phi và tiểu quận chúa an toàn trở về."
Lam Dịch cau mày mệt mỏi dặn dò, trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Y cảm thấy bản thân rất vô dụng, hết lần này đến lần khác vương phi xảy ra chuyện ở ngay trước mắt, nhưng bọn họ lại không thể làm gì được.
Vừa lúc này, Hàm Châu và Phủng Nguyệt đã ôm tiểu vương gia đang ngủ say chạy ra từ trong phòng.
"Lam thị vệ, vương phi và tiểu quận chúa sẽ không sao chứ?" Đôi mắt Phủng Nguyệt đã ngấn nước, nhìn Lam Dịch với vẻ mặt đầy mong mỏi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Điều này càng khiến cho Lam Dịch lại cảm thấy bất lực, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua Hàm Châu và Phủng Nguyệt rồi nói: "Vương phi và tiểu quận chúa sẽ không sao, hai người chỉ cần chăm sóc tốt cho tiểu vương gia là được rồi."
Nói xong, y nhanh chóng quay người đi nhanh ra khỏi vương phủ.
Phủng Nguyệt nhìn tiểu vương gia ôm trong lòng, cắn chặt môi kìm nén không khóc, trong lòng nàng ấy âm thầm cầu nguyện vương gia sớm trở về, chỉ cần vương gia trở về thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không sao nữa.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, mấy đoạn đường phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành vang lên một loạt tiếng bước chân chỉnh tề.
Hoàng thượng và phủ Diêu vương điều động số quân lớn, toàn bộ kinh thành bị khám xét, hoàng thượng hạ lệnh dù thế nào cũng nhất định phải tìm được Diêu vương phi và Thanh Thuỵ quận chúa.
Cùng lúc đó, tin tức Diêu vương phủ bị kẻ trộm đột kích cũng lan truyền xôn xao khắp kinh thành. Thậm chí có người còn cho rằng chuyện này có liên quan đến hoàng thượng, cũng từ đó mà rất nhiều câu chuyện được truyền nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-528.html.]
Tuy nhiên Xuân Phong, người ở cách kinh thành mười mấy dặm lại không biết đến những chuyện này.
Đêm hôm qua lúc nàng đuổi theo bóng dáng tên kia ra đến ngoại thành, sau khi đi qua khu rừng thì không còn nhìn thấy dấu chân của tên hắc y nhân kia nữa.
Sức lực của nàng đã cạn kiệt nhưng vẫn không thể đuổi kịp người kia, ngay cả cơ hội để cùng tên đó giao đấu mấy chiêu cũng không có.
"Oanh nhi, Oanh nhi...con ở đâu? mẹ đến đây, mẹ đến tìm con đây, Oanh nhi của mẹ..."
Nàng đứng đó gọi lớn, ra sức kêu gọi nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng vọng lại yếu ớt.
Lúc này nàng thật sự hy vọng Bách Lý Mặc Thần đang ở bên cạnh mình, như vậy nàng sẽ không cảm thấy bất lực như bây giờ, đến cả con mình cũng không bảo vệ được.
Xuân Phong không biết nàng đã quỳ ở đó khóc bao lâu, mãi đến khi có ánh sáng chiếu vào mắt mình, nàng mới bình tĩnh trở lại.
Lúc vừa định đứng dậy, đột nhiên trước mắt nàng choáng váng rồi tiếp theo là một khoảng bóng tối...
Khi Xuân Phong tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều của ba ngày sau, nàng như tỉnh lại từ một cơn ác mộng, trong ác mộng đó Oanh nhi của nàng bị hành hạ, khóc oa oa rất lớn...
Mà nàng hình như cũng đang khóc, toàn thân đổ mồ hôi. Khi mở mắt ra nhìn thấy màn trướng quen thuộc, Xuân Phong thì thầm một câu: "Oanh nhi..."
Quay người lại, phát hiện bên cạnh giường mình là bóng dáng quen thuộc, nghe thấy động tĩnh của Xuân Phong, người nằm bên cạnh giường cũng ngồi thẳng dậy.
"Tỉnh rồi?" Bách Lý Mặc Thần ngẩng đầu, quầng mắt và cả đôi mắt đỏ ngầu, người cũng giống như gầy đi rất nhiều, có vẻ như đã tiều tụy đi không ít.
Vừa nhìn thấy hắn, cảm xúc của Xuân Phong lại lần nữa sụp đổ.
"Oanh nhi, Oanh nhi bị người khác bắt đi rồi." Xuân Phong ngay lập tức nhào vào lòng Bạch Lý Mặc Thần khóc lớn, cảm giác đau lòng đó hoàn toàn không phải chỉ tiếng khóc đơn giản là có thể nói lên tất cả.
Bách Lý Mặc Thần ôm lấy nàng, muốn chống đỡ cho nàng, nhưng nam nhân trước giờ vẫn luôn ngẩng đầu thẳng lưng, lúc này cũng đã rơi nước mắt. Có điều không để Xuân Phong nhìn thấy, hắn lần nữa lặng lẽ lau nước mắt đi.
Bởi vì phải nén lại nước mắt nên hốc mắt của hắn lại càng đỏ hơn.
"Không sao đâu, ta đã phái người đi tìm rồi, sẽ tìm được thôi, Oanh nhi phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không sao."
Vì để nén lại nước mắt mà trấn an nàng, Bách Lý Mặc Thần cảm thấy bản thân cũng có chút mệt mỏi, nhưng có thể mang đến động lực rất lớn cho Xuân Phong.
"Chúng ta vẫn cần phải chăm sóc Tấn Nhi, nàng nhất định không được làm rối tung tình hình." Nắm lấy hai bả vai của Xuân Phong, nhìn đôi mắt đỏ như thỏ của nàng, Bách Lý Mặc Thần kiên quyết nói.
"Ừm, ừm, đúng, ta không thể làm rối loạn tình hình, không thể làm loạn, còn có Tấn nhi, Tấn nhi của ta đâu, thằng bé có phải đói rồi không, ta muốn đi cho thằng bé uống sữa."
Xuân Phong nghe lời Bách Lý Mặc Thần nói, vội vàng lau khô nước mắt trên mặt mình, chuẩn bị ngồi dậy đi tìm con.
Phủng Nguyệt ở bên ngoài đều đã nghe thấy tiếng động từ lâu, nhanh chóng ôm đứa trẻ đi vào đặt trong lòng Xuân Phong.
Xuân Phong suy nghĩ cũng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, con chắc chắn là rất đói, chân tay luống cuống vén áo lên cho đứa trẻ b.ú sữa.
Nhưng mới chỉ b.ú được một nửa, Xuân Phong không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Mặc Thần: "Chàng nói bây giờ Oanh nhi đã ăn gì chưa? con bé sẽ không chịu đói chứ? sẽ không..."
Nước mắt của Xuân Phong giống như hạt châu, tí tách rơi xuống không ngừng.
"Sẽ không, sẽ không đâu, nhất định sẽ không." Bách Lý Mặc Thần cũng hoảng loạn, lại ôm Xuân Phong trấn an.
Hắn chưa từng nhìn thấy Xuân Phong như vậy, lúng túng lo sợ, hoang mang bất lực lại càng thêm áy náy tận đáy lòng.
Nhìn nàng rơi nước mắt, hắn đau lòng vô cùng.