Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 527

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:40:11
Lượt xem: 31

Liêu Đông Quốc bị phá hủy, có thể nói gần như là cả đất nước bị diệt vong, chỉ còn sót lại vài người trong vương thất chạy trốn được đến một hòn đảo nhỏ ở phía nam Liêu Đông. Nhưng đây lại không phải là điều đáng sợ nhất.

Điều Bách Lý Mặc Thần lo lắng chính là số người mát tích không tìm được, hạ nhân trong vương đô báo lại, đã mấy ngày không gặp vương hậu Mộ Dung Vân San.

Trong lòng Bách Lý Mặc Thần không thể không nặng nề thêm vài phần, tuy nói hắn đã bố trí đầy đủ ở kinh thành, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Quân Thiên An tốn tổng cộng hai tháng để thu phục Liêu Đông, bấy giờ đang giữa hè, thời tiết oi bức khó chịu.

Đã ba ngày, Xuân Phong chưa bước chân ra khỏi cửa nửa bước, tất cả phòng trong nhà xung quanh đều được đặt vài thùng gỗ đựng đá viên, nhiệt độ mát mẻ hơn nơi khác không ít.

Nhưng cho dù như vậy, Xuân Phong vẫn cảm thấy trong lòng có chút khô nóng bất an.

"Phủng Nguyệt, trong phủ chúng ta còn đá viên không? Không thì mua thêm hai thùng nữa đi, Tấn Nhi và Oanh Nhi nóng đến đổ mồ hôi rồi này."

Xuân Phong đặt đứa trẻ trong tay vào trong xe đẩy giành cho trẻ sơ sinh, khẽ đung đưa, nói với giọng hơi nóng nảy.

"Trong phủ vẫn còn đá viên, nhưng phòng chúng ta đã có đủ đá rồi, nếu để quá nhiều trong phòng sợ là sẽ ẩm ướt, không tốt cho hai vị tiểu chủ tử!"

Phủng Nguyệt có chút khó xử nhìn qua gần mười mấy thùng đá viên được đặt trong phòng, nhỏ giọng khuyên giải.

"Haizz, cũng không biết làm sao, ta luôn cảm thấy trong lòng không yên tâm, cứ luôn hoảng sợ, ngươi nói xem có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Nghe vậy, Xuân Phong cũng nhìn qua mấy thùng đá trong phòng, có chút lo lắng ngồi xuống bên cạnh cái bàn tròn, tự xoa trán của mình rồi nói với Phủng Nguyệt.

"Vương phi, có lẽ do mấy ngày nay người vất vả chăm sóc hai tiểu chủ tử nên không ngủ ngon giấc, chúng ta ở trong kinh thành sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Phủng Nguyệt nhìn dáng vẻ nóng nảy và mệt mỏi của nàng, khẽ giọng trấn an.

Suy nghĩ một lúc, nàng ấy lại nói với Xuân Phong: "Hay là nô tì đi hỏi thử Du Thần Y, nấu cho người một ít trà an thần được không?"

"Thôi bỏ đi." Xuân Phong nghĩ nghĩ, vẫn là từ chối ý kiến của Phủng Nguyệt, sau đó lại quay sang nói với Hàm Châu: "Ngươi đi gọi Lam Dịch ra đây."

"Vâng, nô tì đi ngay đây." Hàm Châu cung kính ra khỏi phòng ngủ của vương phi, đi đến thư phòng của vương gia.

"Lam thị vệ, vương phi nương nương gọi ngài đi qua bên kia một chuyến." Đến trước cửa thư phòng, Hàm Châu ngập ngừng một lúc rồi mới mở lời.

Từ khi vương gia rời đi, Lam Dịch giúp vương gia giải quyết một số công việc trong tầm xử lý. Lúc này, y đang cắm cổ xem công văn trên bàn, khi nghe thấy giọng Hàm Châu, y lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa.

Ánh mắt y dường như dừng lại một lúc, sau đó nói vọng ra bằng giọng điệu trầm ổn quen thuộc.

"Ừ, ta biết rồi, bây giờ sẽ đi qua." Nói xong, tiện thể gấp công văn trên tay lại rồi đứng dậy đi theo Hàm Châu đến viện vương phi.

"Vương phi, Lam thị vệ đến rồi." Vừa vào trong phòng, Hàm Châu báo cáo với Xuân Phong rồi lui sang bên cạnh.

"Vương phi, người tìm thuộc hạ có chuyện gì?" Lam Dịch cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Ở chung với nhau đã lâu, những người hạ nhân như bọn họ cũng càng ngày càng hiểu rõ thói quen của chủ tử, cả hai vị chủ tử đều thích thẳng thắng trực tiếp.

"Thật ra cũng không có gì, chỉ là ta luôn cảm thấy lo lắng, vương gia bên kia có tin tức mới gì không?" Xuân Phong hơi cau mày, từ từ hỏi.

"Nếu như vương phi lo lắng, thuộc hạ có thể điều động người đến bảo vệ xung quanh viện, về phần tin tức của vương gia thì vẫn là tin tức lần trước truyền tới, chỉ là tính toán ngày thì nhất định tin tức tiếp theo sẽ sắp đến rồi. Thuộc hạ đoán tin tốt tiếp theo sẽ là tin quân ta đánh thắng Liêu Đông Quốc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-527.html.]

Lam Dịch nghe Xuân Phong nói xong, trên mặt nở một nụ cười ẩn ý đáp lại.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Lần trước nhận được tin tức là ngày mấy?" Xuân Phong lại hỏi.

"Ừm, khoảng chừng bốn năm ngày rồi, cộng thêm thời gian trên đường đưa tin, chuyện này ước tính cũng phải khoảng mười ngày trước rồi."

Lam Dịch suy nghĩ một lúc rồi giải thích.

"Ừm, ta biết rồi, người lui xuống trước đi." Xuân Phong gật đầu xua tay, để Lam Dịch lui xuống.

"Vậy, ở bên ngoài thì sao?" Lam Dịch ngoảnh đầu lại, ánh mắt có chút nghi hoặc hỏi.

"Cứ sắp xếp theo ngươi nói đi, nhắc thuộc hạ luôn phải cảnh giác chút, trong lòng ta có dự cảm không tốt." Xuân Phong ngừng lại một chút rồi lại nói.

"Thuộc hạ tuân lệnh!" Bàn xong chuyện, Lam Dịch cũng biến mất khỏi phòng của Xuân Phong.

Không bao lâu, Xuân Phong đã cảm nhận được rõ ràng ngoài viện có hơn mười mấy hơi thở lạ.

Nhìn hai gương mặt nhỏ đang bình thản ngủ say, trong lòng Xuân Phong mới miễn cưỡng tìm được cảm giác yên bình.

Trong lòng không yên tâm, Xuân Phong trằn trọc khó ngủ, ngủ được nửa chừng rồi dứt khoát ngồi dậy trông coi hai bánh bao nhỏ. Tâm trí nhớ lại thời gian nàng đến thế giới này không dài, chỉ vài năm nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện.

Không biết sao lại nghĩ về tất cả những chuyện xảy ra ở vách đá Vô Vọng, nồi canh rắn thơm ngon đó.

Đột nhiên cảnh tượng trong đầu đứt đoạn, Xuân Phong tỉnh lại.

Nếu như nàng không nghe nhầm, âm thanh nghe được từ bên ngoài có lẽ là tiếng đao kiếm đánh nhau.

Trong chốc lát thần kinh của Xuân Phong căng thẳng, nhanh chóng ngồi bật dậy. Là một người mẹ, lúc này ngay cả tóc cũng dựng đứng cả lên.

Nàng cứ vậy mà đứng bên cạnh hai đứa trẻ, nét mặt nhìn theo bóng người bên ngoài không ngừng chuyển động đã sa sầm đến đỉnh điểm.

Điệu bộ của nàng như thể có thế g.i.ế.c bất kỳ ai đến gần, thậm chí trên tay nàng như vô thức mà xuất hiện một tia sáng sắc bén.

Đó chính là thanh chuỷ thủ mà lúc trước Bách Lý Mặc Thần để lại cho nàng, đã theo nàng đi qua nhiều nơi, đã từng cùng nàng trải qua rất nhiều chuyện.

Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng gần, một tiếng va chạm vang lên, một bóng người đ.â.m vào cửa sổ, trên cửa sổ bị đ.â.m vào thủng một lỗ.

Thế nhưng, Xuân Phong không động đậy mà vẫn đứng im như cũ, chỉ nhìn tên hắc y nhân nằm trên đất vẫn đang cố gắng đứng dậy.

Lúc này Hàm Châu và Phủng Nguyệt đã sớm bị doạ đến ôm chặt lấy nhau, mượn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hai nha hoàn chầm chậm đi về phía Xuân Phong.

Đột nhiên lại có một âm thanh lớn khác, lần này là một ám vệ của vương phủ, hắn ngã trực tiếp xuống trước cửa, xô bay một mảnh tấm cửa.

Âm thanh rơi xuống rất lớn, cuối cùng kinh động đến đứa trẻ đang ngủ say, hai đứa trẻ gần như tỉnh lại cùng lúc, tiếng khóc vang lên oa oa.

Ban đầu Xuân Phong còn một thân đầy sát khí, nhưng chỉ trong nháy mắt đã thu hồi sát khí trên người lại, quay người đi vào trong dỗ dành hai đứa trẻ.

"Ngoan nào, đừng khóc, không sao, không sao đâu!" Xuân Phong cúi người vỗ về hai đứa trẻ, trong miệng thì thào dỗ dành.

Nhưng nàng lại không chú ý đến bóng người ngoài cửa nhanh chóng lao vào, đang đến gần mình.

Hàm Châu và Phủng Nguyệt đi gần đến, nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh hãi hét lên: "Vương phi, cẩn thận phía sau..."

Loading...