Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 526
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:40:10
Lượt xem: 32
"Sao chàng lại dậy sớm như vậy!" Xuân Phong có chút đau lòng nói.
Nửa đêm con uống sữa, còn có chút quấy khóc, hắn đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lại thức dậy sớm như vậy, thân thể sao có thể chịu đựng nổi?
"Không sao, ta biết nàng tối qua chưa được nghỉ ngơi tốt, nên đã làm cho nàng một chút điểm tâm sáng, nhanh lại đây ăn đi!" Bách Lý Mặc Thần phớt lờ lời nói của Xuân Phong.
"Khi ta không có ở đây, ta sẽ để Lam Dịch ở lại, bảo vệ nàng,Tấn Nhi còn cả Oanh Nhi nữa." Sau khi kéo Xuân Phong ngồi xuống, Bách Lý Mặc Thần tiếp tục nói.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Còn chàng thì sao? Bên cạnh chàng sao có thể thiếu đi trợ thủ được." Xuân Phong nhìn hắn.
"Bên cạnh ta vẫn còn có người có thể dùng được, lâu như vậy, người được đề bạt đều huấn luyện tương đối tốt rồi." Bách Lý Mặc Thần mỉm cười, đem đĩa điểm tâm đẩy đến trước mặt Xuân Phong.
"Được rồi, nhưng chàng phải hứa với ta, nhất định phải cẩn thận trong mọi việc, bây giờ chàng không phải là một mình nữa, cũng không phải một mình ta, mà còn có Tấn Nhi hai đứa đang chờ chàng bình an trở về."
Xuân Phong suy nghĩ, vẫn là đồng ý giữ Lam Dịch ở lại, suy cho cùng ở trong kinh vẫn còn những mối đe dọa khác, nàng không dám mạo hiểm khiến Tấn Nhi và Oanh Nhi gặp nguy hiểm.
Tuy khinh công nàng đã có thành tựu nhất định, nhưng nội công của nàng vẫn còn rất yếu, hơn nữa, nàng hằng ngày chăm sóc cho con cái, cũng không có nhiều thời gian để rèn luyện nội công.
"Được rồi, ta biết rồi, các nàng chỉ cần ở nhà cho thật tốt chờ ta trở về là được." Bách Lý Mặc Thần âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Xuân Phong.
Hắn chọc cho Xuân Phong đến ngại ngùng: "Làm gì thế, sến sẩm như vậy, ở đây còn có người đó!"
Bách Lý Mặc Thần mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, khẽ nói: "Không sao, bọn họ không nhìn thấy đâu."
"Đúng, đúng, chúng nô tì không nhìn thấy gì cả, cái gì cũng đều không nhìn thấy...... "
Nghe vậy, Hàm Châu, Phủng Nguyệt và những nha hoàn khác đều gật đầu tán thành.
Chỉ là nụ cười kìm nén trong ánh mắt đã phản bội họ, trong lòng mỗi một nha hoàn đều đang cảm thán về sự ân ái của Vương Gia và Vương Phi.
Thấy vậy, Xuân Phong trực tiếp trừng mắt nhìn Bách Lý Mặc Thần, bộ mặt trách yêu.
Đến giữa trưa, tất cả binh lính xuất chinh đều tập hợp ở ngoài thành, xe ngựa của phủ Diêu Vương trùng trùng điệp điệp ra tiễn đến cổng thành, vốn Xuân Phong còn muốn tiễn thêm, nhưng Bách Lý Mặc Thần lại nói ra khỏi thành không an toàn, để ba mẹ con Xuân Phong ở lại trong thành.
Bách Lý Mặc Thần vừa rời đi, trong lòng Xuân Phong dường như trống rỗng một nửa.
May mắn thay, bên cạnh nàng vẫn còn có hai đứa trẻ, còn có Hoàng Hậu thỉnh thoảng triệu nàng vào cung để nói chuyện.
Diêu Vương dẫn quân xuất phát, sau khi đến chiến trường, Liêu Đông vẫn chỉ chiếm được hai thành trì.
Bởi vì bọn họ gần như không có cơ hội áp sát những thành trì kế tiếp, pháo binh hầu như không có tác dụng, không ngừng công phá, từng mảnh pháo rơi xuống đất như hoa nở.
Quân Liêu Đông thực hiện ba đợt tấn công mạnh mẽ, lần này thương vong nặng nề, khiến tinh thần xuống thấp, nảy sinh ý định rút lui.
Lúc này, Mộ Dung Vương Hậu của Liêu Đông vô cùng bàng hoàng khi nhận ra có bẫy, chim bồ câu đưa thư lần lượt được gửi đi.
Vốn tưởng rằng nội gián do mình sắp xếp có thể giúp đỡ một tay để thành công, nhưng không ngờ đến, chỉ chiếm được hai thành trì thì không có tiến triển gì nữa.
Mặc dù lần trước Mộ Dung Vương Hậu đã giành được quyền lực quân sự ở Liêu Đông, Bách Lý Mặc Thần cũng ra tay giúp đỡ Đại Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử, nhưng như vậy vẫn không thể ngăn cản được nữ nhân này.
Xem ra nữ nhân này cũng còn có chút thủ đoạn, đáng tiếc đối thủ của bà ta lại là Diêu Vương, hoặc có thể nói là Thiên An.
Thiên An chỉ cần một ngày còn có Diêu Vương, thì không một quốc gia nào được phép bước chân vào lãnh thổ của Thiên An.
........
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-526.html.]
Cuộc chiến ở biên giới diễn ra khốc liệt, bước ngoặt diễn nhanh chóng, bên này kinh thành cũng không ngừng dấy lên từng đợt sóng ngầm không thôi.
Quân doanh ẩn nấp trong rừng rậm bên ngoài kinh thành đã lâu, cuối cùng cũng bắt đầu động tĩnh.
Hôm nay, Hoàng Hậu nương nương đặc biệt mời người nhà Diêu Vương phủ, và mẹ con Xuân Sinh vào cung, nói rằng muốn tổ chức yến tiệc gia đình.
Trong lúc cả nhà đang ăn tối, thì bên ngoài kinh Thành truyền đến tiếng g.i.ế.c chóc và đánh nhau, cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt, doạ người đi đường sợ hãi chạy tán loạn về nhà lánh nạn.
Trận chiến bất ngờ diễn ra kịch liệt vô cùng, nhưng cũng bất ngờ kết thúc rất nhanh.
Trong thời gian một bữa ăn, một vị mặc áo giáp, thoạt nhìn có cảm giác là một vị tướng quân ngọc thụ lâm phong, được một thái giám trẻ tuổi đưa đến trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.
"Thần tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế, Vương Phi nương nương!" Vị khách đứng trước mặt Hoàng Đế khoảng bảy tám bước, cúi đầu hành lễ.
"Trần ái khanh miễn lễ, tình hình chiến đấu bên ngoài thành thế nào rồi?" Hoàng Thượng Bách Lý Lăng Phong vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Bẩm Hoàng Thượng, ba vạn quân phản loạn, một vạn bị giết, hai vạn còn lại đã đầu hàng, thủ lĩnh của cuộc nổi loạn là Vân Vương cũng đã bị thần bắt giữ, hiện tại đang bị áp giải bên ngoài cung, chờ Hoàng Thượng xử trí."
Trần Thanh Thư nắm chặt nắm đấm, dõng dạc nói, phong thái kính cẩn nghiêm khắc.
"Ừm, rất tốt, Trần ái khanh quả thực là một vị tướng giỏi, đợi trận chiến này kết thúc, ta sẽ thưởng cho khanh một phần thưởng xứng đáng, về phần Bách Lý Tự, đưa hắn ta vào thiên lao trước, đợi đến khi sự việc ở Liêu Đông được giải quyết rồi xử lý sau."
"Vâng, vi thần tuân lệnh!" Hoàng Thượng nói xong, Trần Thanh Thư khẽ cúi đầu, chuẩn bị lui xuống.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn có chút d.a.o động khi nhìn về phía sau Hoàng Đế.
Xuân Phong đã rất lâu không gặp Trần Thanh Thư, nàng chỉ biết rằng y vừa được thăng chức từ phó thống lĩnh tướng quân Kinh thành và vùng lân cận thành tướng quân.
Bây giờ xem ra, lần này y thực sự đã có khí chất của một nam nhân cứng rắn.
Khóe miệng Xuân Phong cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt.
.......
Trên thực tế mọi thứ trước mắt này, chẳng qua là một cái bẫy mà Bách Lý Mặc Thần và Hoàng Thượng đã bày ra từ lâu, chỉ chờ Liêu Đông tự mình nhảy vào hố.
Ngay cả việc Mộ Dung Vân Sơn lên nắm quyền cũng là một tay Bách Lý Mặc Thần lên kế hoạch, chỉ vì để mượn cớ biến Liêu Đông thành chiến lợi phẩm trong túi mà thôi.
Còn Bách Lý Tự thực sự đã vì tham vọng của bản thân mà nuôi dưỡng ba vạn binh lính ẩn náu ở ngoại ô kinh thành.
Mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch, bởi vì bên này Thiên An đã rút hết phần lớn nguồn tài lực của Liêu Đông, cắt đứt các mối liên hệ giao thương, khiến cho nguồn lực của Liêu Đông quốc nhanh chóng suy giảm.
Hơn nữa pháo binh của Thiên An thật sự rất mạnh, quân Liêu Đông liên tiếp tháo chạy, gần như bị đánh tan.
Khi Mộ Dung Vân Sơn nhận được tin, Vân Vương Bách Lý Tự bị đánh bại, bà ta liền lặng lẽ biến mất, Liêu Đông trở thành một mớ hỗn độn không khác gì nồi cháo heo.
Các vương hầu trong triều vẫn đang cố gắng nghĩ mọi cách để chống lại quân địch, nhưng chẳng qua đều là châu chấu đá xe mà thôi.
Chỉ với thời gian ngắn chưa đầy một tháng, quân Thiên An đã đánh thẳng đến Hoàng Long tấn công Vương đô của Liêu Đông, chiếm toàn bộ Liêu Đông về tay mình.
Nhưng khi quân binh lục soát cung điện Liêu Đông, lại phát hiện một số người đã mất tích, ngoài Mộ Dung Vân Sơn ra, Liên Hoa công chúa, đại vương tử cũng không thấy đâu.
Tìm kiếm mấy ngày, lật tung toàn bộ vương cung Liêu Đông, đều không tìm thấy bọn họ.
Trong lòng Bách Lý Mặc Thần đột nhiên có một dự cảm không lành...
Hắn lập tức bỏ lại công việc, thúc ngựa ngày đêm gấp rút về Kinh thành.