Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 522
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:40:04
Lượt xem: 36
Bách Lý Mặc Thần lặng lẽ ngồi ở cạnh giường, nhìn chiếc bụng phẳng lì của Xuân Phong, không nhịn được mà vuốt vuốt má của nàng.
"Nàng vất vả rồi, thật sự đã nợ nàng cả đời này ta trả không hết." Bách Lý Mặc Thần nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên trán Xuân Phong, nói.
Xuân Phong mơ hồ cảm nhận được mùi hương quen thuộc bên cạnh mình, nhưng mí mắt nàng lại nặng trĩu đến mức không mở ra được.
Trong thoáng chốc, giống như nàng đã mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cơ thể nàng nhẹ bồng bềnh, không biết đã trôi nổi trong bóng tối vô tận bao lâu, nàng cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Bỗng nhiên, dường như có một tia sáng từ xa xa truyền đến, giống như cách một lớp sương mù, dần dần hiện rõ trước mắt nàng.
Đó là một vùng đất xanh tươi tốt, ở đó rải rác những cây tùng bách xanh tươi quanh năm.
Còn có một nhóm người đang đứng đó, mỗi một người đều khoác trên mình bộ trang phục màu đen, cúi đầu lặng lẽ đứng yên.
Xuân Phong hiếu kỳ, bèn tiến lại gần hơn, ngay sau đó khung cảnh trước mắt nàng càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Đây có vẻ như là một lễ tang, kiểu lễ tang của thế kỷ 21.
Mọi người mặc trang phục màu đen trang trọng, trước n.g.ự.c được cài hoa trắng nhỏ, lặng lẽ đứng mặc niệm trước một tấm bia mộ.
Xuân Phong nhìn sang bức ảnh trên tấm bia, lập tức ngây người.
Đó là.....
Ông nội! Xuân Phong nóng lòng, liều mạng hết sức để gọi ông nội, nhưng nàng phát hiện, bản thân không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Nàng muốn tiến lên phía trước lại như bị giam cầm, đến khoảng cách đó, liền không thể tiến lên thêm được nữa.
Nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những người đó lần lượt cúi đầu trước bia mộ, sau đó quay người rời đi.
Nàng muốn hỏi tại sao, tại sao ông nội nàng lại đột ngột qua đời, nhưng nàng không thể nói, không thể cử động, nàng liều mạng hét lên, cảm giác như cổ họng mình sắp vỡ tung, nhưng nàng chỉ có thể nhìn những người đó lần lượt rời đi.
Nàng gào thét trong lòng muốn quay lại!
Bỗng giấc mơ biến mất, tiếng khóc của một đứa bé vang lên, Xuân Phong giật mình đổ mồ hôi lạnh.
Nàng chợt mở mắt, thứ nàng nhìn thấy là một bóng dáng cao lớn, thận trọng, kiên nhẫn dỗ dành đứa bé trong lòng, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười.
"Tỉnh rồi sao, có đói không? Có khát không?" Bách Lý Mặc Thần nhìn thấy Xuân Phong tỉnh dậy, lập tức giao đứa bé cho Hàm Châu bên cạnh, sau đó cúi người hỏi.
Vỗn dĩ Xuân Phong vẫn còn có chút đắm chìm trong giấc mơ vừa rồi, hắn vừa nhắc nhở, nàng mới phát hiện cổ họng thật sự có chút nóng rát.
"Ưm, ta có hơi khát rồi." Xuân Phong mỉm cười gật đầu.
"Chờ chút, ta đi lấy nước cho nàng." Bách Lý Mạc Thần kéo chăn cho nàng, đứng dậy đi lấy nước.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Hàm Châu và Phủng Nguyệt bế hai đứa bé đến bên cạnh Xuân Phong, nhìn một cách trìu mến rồi nói: "Vương Phi, người nhìn xem tiểu Vương Gia, tiểu Quận Chúa thật đáng yêu làm sao!"
Trong mắt của hai nha hoàn tràn ngập yêu thương dành cho hai đứa trẻ.
Xuân Phong xúc động, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt lên mặt hai đứa nhỏ.
"Nước đến rồi~" Bách Lí Mặc Thần nhanh nhẹn bưng một cốc nước còn nóng đến trước giường, vừa thổi cho nước nguội, vừa nhẹ nhàng nâng đầu của Xuân Phong lên, đút cho nàng uống.
Sau đó hắn hỏi: " Còn uống nữa không?"
Xuân Phong cười lắc đầu, đưa mắt nhìn hai đứa trẻ, ám chỉ rằng hắn đang chắn nàng nhìn con rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-522.html.]
Bách Lý Mặc Thần cứng đờ, địa vị của hắn đang bị uy h.i.ế.p sao?
Nhìn thấy thân hình cứng đờ của Vương Gia, Hàm Châu và Phủng Nguyệt không nhịn được cúi đầu cười.
Sau đó Vương Gia đứng dậy nhường chỗ, nhưng dáng vẻ rất không cam tâm tình nguyện.
Xuân Phong nhẹ nhàng lùi người vào phía bên trong giường, khoảng cách vừa đủ để đặt hai đứa trẻ xuống.
Hai đứa trẻ ngủ rất ngon, hàng lông mi dài, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, cái miệng nhỏ mím lại khi ngủ, không khỏi khiến người khác tan chảy.
"Vương Gia, Vương Phi, tiểu Vương Gia và tiểu Quận Chúa vẫn chưa được đặt tên! Hiện tại Vương Phi đã tỉnh, có phải cũng đến lúc đặt tên rồi không ?"
Phủng Nguyệt nhìn dáng vẻ hạnh phúc của gia đình bốn người, mỉm cười nói.
"Ừm, nương tử, nàng nói xem nên đặt tên là gì?" Bách Lý Mặc Thần cười nói, trên mặt có chút gì đó nịnh nọt.
"Ừm, bé trai thì gọi là Tấn Nhi, còn bé gái thì gọi là Oanh Nhi được không?" Xuân Phong cũng chỉ đặt biệt danh cho hai đứa trẻ.
Bách Lý Mặc Thần cảm thấy vui mừng, dựa theo vai vế của hai đứa nhỏ này mà nói, trong tên của bọn trẻ chẳng phải có chữ 'Vân' sao, thế là hắn quyết định trong lòng.
"Được, cứ gọi bọn trẻ là Vân Tấn và Vân Oanh đi, rất tốt, rất tốt!" Bách Lý Mặc Thần mỉm cười nhìn ba người trên giường, đối với người quan trọng nhất, hắn nhất định sẽ bảo vệ suốt cả đời.
Chẳng bao lâu sau, một nha hoàn mang vào món ăn đã được chuẩn bị trước đó, còn có thuốc bồi bổ sau sinh do Du thần y chuẩn bị.
"Vương Gia, món cháo ngài dặn dò đã nấu xong rồi, còn nữa Du thần y đã phái người mang thuốc đến cho Vương Phi bồi bổ." Tiểu nha hoàn cúi đầu đặt đồ lên bàn, nhẹ giọng nói.
"Ừm, lui xuống đi." Bách Lý Mặc Thần xua tay.
Hắn tự mình đút thuốc và cháo cho Xuân Phong uống.
Nàng mới ăn xong cháo, bát còn chưa kịp đặt xuống, liền nghe tiếng bước chân phát ra ngoài cửa.
"Vương Gia, thánh chỉ trong cung đến." Một thiếu niên đứng trước cánh cửa, lớn tiếng bẩm báo.
Trong phòng, hai phu thê nhìn nhau, Bách Lý Mặc Thần bèn đứng dậy đặt bát xuống, ra ngoài tiếp chỉ.
"Nô tài tham kiến Vương Gia vạn tuế!" Bách Lý Mặc Thần vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một thái giám cao lớn đang đứng bên ngoài.
Người này vừa nhìn thấy Diêu Vương, lập tức hành lễ, vốn dĩ những nô tài này khi nhìn thấy Diêu Vương đều phải quỳ xuống thi lễ, nhưng thái giám này đang cầm thánh chỉ trong tay, nên chỉ nhẹ cúi đầu để hành lễ.
"Không cần đa lễ, đứng lên đi!" tâm trạng của Bách Lý Mặc Thần đang tốt, lời nói cũng không lạnh lùng giống như thường ngày.
"Tạ ơn Vương Gia!" Thái giám tạ ơn rồi đứng dậy.
Dừng một chút, thái giám nói mấy câu chúc mừng Vương Gia.
Bách Lý Mặc Thần vì đang có tâm trạng rất tốt, cho nên không để ý nhiều, chỉ nhẹ gật đầu.
Đại thái giám này thấy Vương Gia không có phản ứng nhiều, đành im lặng, trực tiếp tuyên chỉ.
Nội dung đại khái là, phong tước vị cho tiểu Quận Chúa mới chào đời, bởi vì trước đó trong yến tiệc chúc mừng, tiểu Vương Gia đã được phong làm Vương Gia, giờ lại có thêm một tiểu Quận Chúa, vì sự kiện vui mừng này, Hoàng Thượng càng phải phong tước hiệu.
Hoàng Thượng phong tước cho tiểu Quận Chúa mới sinh, gọi là Thanh Thụy Quận Chúa, còn ban cho rất nhiều ngọc ngà châu báu, vô số đồ tốt khác, ngoài ra còn có những thứ mà Hoàng Hậu ban thưởng cho Xuân Phong, gần như muốn lấp đầy Vương Phủ mới ngừng lại.
Sau khi tuyên thánh chỉ, thái giám nói một vài lời, sau đó cáo từ rời đi.
Bách Lý Mặc Thần mang theo thánh chỉ tiến vào phòng, vẻ mặt yêu thương nhìn Xuân Phong.
Xuân phong nằm trong phòng, cũng nghe thấy bên ngoài tuyên thánh chỉ, tuy trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt không khỏi có chút lo lắng.