Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 523

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:40:06
Lượt xem: 43

Hoàng Thượng vậy là đang muốn làm gì? Đối xử tốt với đứa bé như vậy, trái lại khiến nàng cảm thấy có chút bất an! Xuân Phong thầm nghĩ trong lòng.

"Họ đều rời đi hết rồi sao?" Xuân Phong nhìn thoáng qua thánh chỉ trong tay Bách Lý Mặc Thần hỏi.

"Ừm, đi rồi," Bách Lý Mặc Thần gật đầu, đặt thánh chỉ trong tay qua một bên.

"Tấn Nhi, Oanh Nhi của chúng ta thật có phúc khí!" Bách Lí Mặc Thần ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nói, dáng vẻ như đang sợ sẽ quấy rầy đến hai đứa nhỏ trên giường.

Thấy vậy, Xuân Phong không khỏi bật cười.

"Chỉ là phúc khí quá lớn như vậy cũng không tốt, suy cho cùng bọn chúng vẫn còn quá nhỏ." Xuân Phong ngờ vực chỉ ra.

"Có người cha là ta đây, đừng sợ !" Bách Lý Mặc Thần nắm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, ôn nhu nói.

Không biết có phải là do tiếng nói chuyện của bọn họ làm kinh động đến hai đứa trẻ hay sao, hai đứa trẻ trên giường chợt đồng thanh bật khóc.

"U oa, u oa......"

"Đây, đây là làm sao vậy?" Bách Lý Mặc Thần hoảng hốt nói.

"Không sao đâu, chắc là đói, hoặc là tiểu ra rồi!" Xuân Phong chống cơ thể muốn ngồi dậy, doạ Bách Lý Mặc Thần sợ hãi vội vàng dìu lấy nàng.

Hàm Châu tiến lên dỗ dành hai đứa trẻ, trong khi Phủng Nguyệt đi thẳng ra ngoài, gọi hai v.ú nuôi đến.

Lúc này Xuân Phong đã đứng dậy, chuẩn bị cởi áo đút sữa cho con.

Bách Lý Mạc Thần kinh ngạc nói: "Nàng đây là muốn làm gì?"

"Đút sữa! nhìn đám nhỏ thế này chắc là đói lắm rồi." Xuân Phong thản nhiên nói.

"Được rồi, nàng đừng lao lực nữa, ta đã cho gọi hai v.ú nuôi đến rồi."

Bách Lý Mặc Thần dừng động tác của Xuân Phong lại, nói một cách ấm áp.

"Vú nuôi?"Xuân Phong không khỏi khẽ cau mày.

Nàng đã quên mất, ở thời đại này, cung đình hầu tước, thậm chí con cái của một số đại gia tộc, đều được v.ú nuôi nuôi dưỡng.

Nhưng đối với chuyện v.ú nuôi này, trong lòng Xuân Phong vẫn hết sức để ý.

Nàng là người của thế kỷ 21, để con của mình uống sữa của người khác, trong lòng luôn có chút hoang mang.

Theo quan điểm của nàng nàng, con của mình thì nên uống sữa của mình, nhưng khi nhìn hai đứa trẻ đang gào khóc chờ được b.ú trên giường, nàng lại cau mày.

Chỉ e một mình nàng không thể giải quyết được !

Xuân Phong đang bối rối suy nghĩ thì v.ú nuôi đã bước vào phòng.

Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong đang bế đứa trẻ với biểu cảm khuôn mặt kỳ quặc, trong lòng khó hiểu. Hắn liền hỏi: "Sao vậy?"

"Có nhất định phải dùng đến v.ú nuôi không?" Xuân Phong ngẩng đầu hỏi.

"Hả, ở Kinh thành chúng ta đều như vậy, nàng muốn tự mình cho b.ú sao?" Bách Lý Mặc Thần có chút ngạc nhiên.

"Ừm, con của mình, đương nhiên là chính mình chăm rồi." Xuân Phong gật đầu.

"Nhưng mà........như vậy nàng sẽ rất bận đó?" Bách Lý Mặc Thần suy nghĩ một lát, lại hỏi.

"Không sao, ta có thể làm được." Xuân Phong không chút do dự gật đầu.

Nàng không chỉ cảm thấy lo lắng khi cho con mình uống sữa của người khác, mà nàng còn không yên tâm về thể chất của người khác nữa.

Mặc dù những bảo mẫu này đã được lựa chọn cẩn thận, nhưng trong lòng Xuân Phong vẫn rất lo lắng, không biết họ có bị mắc bệnh tiềm ẩn, hoặc có những thói quen tật xấu nào khác hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-523.html.]

Đang nói chuyện, Xuân Phong đã vén một bên vạt áo lên, bắt đầu cho đứa nhỏ bú.

Lần đầu tiên cho con b.ú có cảm giác rất lạ, thậm chí có chút hơi đau, nhưng Xuân Phong vẫn cảm thấy rất hạnh phúc

Bách Lý Mặc Thần vốn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi thấy gương mặt tươi cười đầy hạnh phúc của nàng, liền không nói thêm lời nào nữa.

Sao cũng được, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt!

Hai v.ú nuôi được người hầu hộ tống ra khỏi phòng, họ không thể hiểu được, bản thân khó khăn lắm mới vượt qua được tiêu chuẩn nhiều lần tuyển chọn, sao nói mất cơ hội là lập tức mất thần kỳ như vậy.

Có điều họ nhìn thấy túi tiền nặng trĩu trong tay, trong lòng không còn bối rối nữa, vội vã tìm kiếm nhà tiếp theo.

.........

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong một tháng, mẹ Xuân Phong và Lam Lam đã đến thăm Xuân Phong rất nhiều lần.

Những gia quyến của các đại thần cũng lần lượt đến thăm, nhưng đều bị chặn lại ở ngoài cửa Vương Phủ.

Ngày này, Phủ Diêu Vương cuối cùng cũng ra thông báo, tổ chức yến tiệc mừng đầy tháng cho Tiểu Vương Gia, Tiểu Quận Chúa.

Tin tức này có thể ví như một hòn đá gây ra muôn ngàn sóng gió.

Yến tiệc của phủ Diêu Vương, thực sự là rất hiếm thấy, kể từ khi Diêu Vương lập phủ, trong phủ cũng chưa bao giờ tổ chức yến tiệc, ngay cả đại lễ thành hôn lần trước của Diêu Vương cũng bị hủy bỏ.

Bữa tiệc lần này, đại cô nương ngồi kiệu hoa, lần đầu tiên đấy!

Trong thời gian này các quan văn võ trong kinh thành đều nườm nượp sưu tập đủ thứ tốt, chuẩn bị gửi đến phủ Diêu Vương làm quà chúc mừng.

Rất nhiều tiểu thư khuê các đều khẽ rục rịch, mặc dù hiện tại bọn họ cũng không dám mơ tưởng tới Diêu Vương.

Nhưng vương phi phúc khí tốt như vậy, họ cũng muốn đến tìm may.

Vào ngày này, Xuân Phong dưới sự giúp đỡ của hai người Hàm Châu đã thay lại tã lót cho đứa trẻ.

Quản gia dẫn theo một số hạ nhân mang đến rất nhiều y phục.

"Vương Phi nương nương, yến tiệc mừng đầy tháng của hai thiếu chủ sắp đến rồi, Vương Gia sai nô tài đến hỏi người, những vật liệu vải này, tấm nào dùng để may y phục cho hai vị thiếu chủ và Vương Phi tốt nhất."

Người quản gia cung kính quay người sang một bên, đẩy những sấp vải đằng sau ra trước mặt Xuân Phong.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Xuân Phong đứng dậy, cẩn thận quan sát một lượt, cuối cùng chọn ra được mấy tấm vải xinh xắn, vui vẻ nói: "Chọn những tấm này đi!"

"Vâng, thưa Vương Phi, nô tài sẽ cho người đi chuẩn bị ngay." Quản gia nhận được chỉ thị của Vương Phi, lập tức ra ngoài.

Xuân Phong nhìn hai đứa trẻ trong nôi, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương của người mẹ, nhẹ nhàng nói: "Hai đứa ngủ thật giỏi, giống như lợn con vậy."

Hơn một tháng nay, hai đứa trẻ chỉ ăn và ngủ, thân hình nhỏ bé ngày nào giống như quả bóng bay được thổi phồng lên.

Ngay cả muội muội Oanh Nhi khi sinh ra vốn gầy gò, giờ đã ngày càng vừa trắng vừa tròn lên.

Đương nhiên, tất cả đều là do Xuân Phong đã tự kê cho mình một đơn thuốc lợi sữa đặc biệt, mặc dù một mình nàng cho hai đứa trẻ bú, nhưng sữa cũng khá đầy đủ.

Bách Lý Mặc Thần vì để chăm sóc tốt cho cơ thể của Xuân Phong, đã ấn định thời gian tổ chức, yến tiệc mừng đầy tháng cho hai đứa trẻ là 45 ngày.

Ngày này, phủ Diêu Vương trang trí đèn lồng rực rỡ, không khí tràn ngập vui mừng, từ sáng sớm đã có khách đến để chúc mừng, người hầu trong phủ hầu như đều rất bận rộn.

Chỉ có sân viên của Xuân Phong là yên tĩnh, hai đứa trẻ vừa mới uống xong sữa, một đứa được Bách Lý Mặc Thần ôm vào lòng, một đứa thì được Xuân Phong bế, chúng khẽ thỏa mãn thè chiếc lưỡi nhỏ, dáng vẻ như vậy vô cùng đáng yêu.

"A" Tiểu Vương Gia bất ngờ khi được Xuân Phong bế vào trong lòng, liền phát ra một thanh âm mỏng manh, thanh âm rất nhỏ, khiến lòng Xuân Phong rụng rời.

"Con nói gì vậy? Đã no chưa?" Xuân Phong nhẹ nhàng trêu chọc đứa nhỏ, cả người phát ra luồng sáng tình thương của người mẹ.

"A..." đứa bé lại phát ra một từ, như thể đang trả lời câu hỏi của mẹ.

Xuân Phong nở nụ cười rạng rỡ, lại không ngờ đứa bé trong lòng mình cũng bật cười theo.

Loading...