Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 521
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:40:03
Lượt xem: 41
"Nào, để ta bế nàng lên giường". Bách Lý Mặc Thần nhìn dáng vẻ thống khổ của Xuân Phong, trong lòng nóng như lửa đốt, liền bế nàng lên rồi nói.
Xuân Phong thật sự không chịu nổi nữa, cũng không phản đối, để mặc hắn bế mình lên giường.
Vốn dĩ trong phòng sinh, nam nhân không được phép đi vào, nhưng lần này Bách Lý Mặc Thần trở về liền khí thế hung mãnh, cho nên không ai dám mở miệng ra đuổi người.
Sau một hồi đau đớn, Xuân Phong khôi phục lại dáng vẻ như chưa có chuyện gì, nàng nắm lấy tay Bách Lý Mặc Thần, nói: "Đây là phòng sinh, chàng là một nam nhân, không tiện ở đây, chàng ra bên ngoài đợi đi, được không?"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong mỉm cười dịu dàng, sắc mặt vẫn có chút khó coi, đoán chắc cơn đau lại sắp bắt đầu.
"Đúng vậy, vương gia, trong phòng sinh có quá nhiều người sẽ không tốt cho sản phụ, ngài vẫn nên ra ngoài chờ thì tốt hơn." Lúc này, Du thần y cũng lên tiếng nói.
Bách Lý Mặc Thần vẫn luôn tin tưởng lời nói của Du thần y, nhìn vẻ mặt của Xuân Phong bối rối một lúc, cuối cùng hắn cũng đứng dậy bước ra cửa.
Nếu không phải vì Du thần y nói câu đối với sản phụ không tốt, hắn còn lâu mới ra ngoài!
Trước đó hắn thượng triều còn nói chuyện với hoàng thượng thêm một lúc, nào ngờ vừa ra đến cửa cung đã bị hạ nhân chặn lại, thông báo một câu: "Vương phi sắp sinh rồi."
Hắn gần như sợ hãi tột cùng, như một cơn gió vụt qua trước mặt người hầu, lúc này xe ngựa cũng vô dụng, hắn một mạch lao thẳng về Vương phủ, chưa đến nửa nén hương đã đến trước cửa viện Xuân Phong.
Bách Lý Mặc Thần vừa đi ra, Hàm Châu và Phủng Nguyệt cũng bị đuổi ra ngoài, đứng chờ ở cửa hầu hạ, bên trong cần gì thì đưa vào là được.
Nghe những tiếng kêu đau đớn yếu ớt, cùng những âm thanh bận rộn bên trong phát ra, trong lòng Bách Lý Mặc Thần dâng lên một cảm giác đau nhói, giống như cơn đau trên thân thể của Xuân Phong vậy.
Vốn dĩ Xuân Phong cũng muốn Bách Lý Mặc Thần ở bên cạnh khi mình sinh, nhưng nàng hiểu rõ điều kiện vệ sinh ở đây, nàng sợ để lại ảnh hưởng xấu cho hắn, cũng không muốn mình xấu xí xuất hiện trước mặt hắn.
.....
Sự thật chứng minh, phương pháp vận động của Xuân Phong đã có hiệu quả, sau khi đi vài vòng, cơn đau càng lúc càng mạnh hơn, chắc hẳn là sắp sinh rồi.
Xuân Phong cố kìm nén cơn đau để không kêu lên thành tiếng, tự an ủi bản thân, kiên trì sẽ chiến thắng.
"Xuân Phong." Bách Lý Mặc Thần căng thẳng đến nỗi muốn bước đến đẩy cửa phòng ra.
Nhưng hắn bị Hàm Châu và Phủng Nguyệt giữ lại: "Vương gia, vì tốt cho vương phi, ngài vẫn nên đợi ở ngoài thì hơn, nô tì cầu xin ngài đấy."
Người lên tiếng chính là Hàm Châu, trước giờ nàng ấy vẫn luôn là người thận trọng, lúc này lên tiếng là đã đánh bạo một phen, thật ra trong lòng vẫn có chút e dè.
Không biết vương gia có nghe nàng ấy không....
Hàm Châu lớn tuổi hơn Phủng Nguyệt một chút, có một số việc không phải chưa từng gặp qua, khi nữ nhân Thiên An quốc sinh con, nam nhân không được tiến vào, đó đã là quy củ lưu truyền nhiều đời.
Bách Lý Mặc Thần vừa bước chân ra, đột nhiên nghe Hàm Châu nói vì tốt cho vương phi, hắn khựng lại một chút rồi lặng lẽ thu chân về.
Nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương phải chịu đau đớn như vậy, Bách Lý Mặc Thần cố nén giận, đ.ấ.m lên mặt bàn tròn được kê ngoài vườn.
Hắn nghiến chặt răng, chỉ ước bản thân có thể thay Xuân Phong chịu đựng nỗi đau đó.
Xuân Phong sau khi trải qua cảm giác đau đớn tột cùng, cơ thể của nàng dường như bị xé toạc, có thể sụp đổ trong phút chốc, gãy vụn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-521.html.]
"Aiyo~, ra rồi, ra rồi, ra ngoài rồi," Bà đỡ vui mừng nói: "A, là một tiểu vương gia."
Bà đỡ vui vẻ bế đứa trẻ lên, lau chùi sạch sẽ.
Công việc bận rộn của bà ta vẫn chưa kết thúc, đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét của Xuân Phong.
Bà đỡ vội vàng đặt đứa trẻ sang một bên, xoay người quay lại, phát hiện ra lại có thêm một đứa trẻ nữa được Xuân Phong sinh ra.
Bà đỡ sững sờ một lúc, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Aiyo~, đây là thai song sinh đấy, sao trước kia không ai nhắc đến vậy chứ!" Mặc dù bà đỡ miệng vẫn luôn lẩm bẩm, nhưng tay bà một giây cũng không ngừng.
Du thần y đứng cách bình phong cũng kinh ngạc, song sinh? Vậy mà trước đó ông ta không chẩn đoán ra?
Bà đỡ lau chùi xong cho đứa trẻ thứ hai, liền gọi đám nha hoàn đứng ngoài cửa vào.
Mấy đứa trẻ ở đây cần được chăm sóc, Hàm Châu và Phủng Nguyệt bận rộn ra vào, từng thùng từng thùng nước nóng liên tục được mang đến.
Hàm Châu, Phủng Nguyệt nhìn thấy hai đứa trẻ đáng yêu, không hiểu vì sao lại rưng rưng nước mắt, vừa nãy khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, bọn họ đã thấy nắm đ.ấ.m của vương gia trở nên run rẩy.
"Vương phi nương nương thế nào rồi?" Hàm Châu nghĩ ngợi, không nhịn được hỏi một câu.
"Bây giờ có lẽ đã ngủ thiếp đi vì mệt, dọn dẹp xong chỗ này, sau đó có thể để Du thần y đến bắt mạch cho vương phi rồi."
Bà đỡ vắt khăn mặt trong thùng nước nóng, vẫn đang lau người cho người đang ngủ thiếp đi trên giường.
Hàm Châu ló đầu nhìn một chút, chỉ thấy mồ hôi trên trán vương phi đã chảy dọc theo tóc, nhuộm ướt hết phần y phục phía trước.
Sắc mặt nàng nhợt nhạt, đôi mắt trông vô cùng mệt mỏi, chỉ nhìn thôi cũng khiến Hàm Châu cảm thấy đau lòng.
Bà đỡ có đủ kinh nghiệm, động tác tay vô cùng thuần thục, rất nhanh đã dọn dẹp sạch sẽ, bà ra ngoài mời Du thần y vào.
Du thần y đi vào phòng chẩn mạch cho vương phi, sau đó mới ra ngoài báo bình an cho Bách Lý Mặc Thần.
Mặc dù Bách Lý Mặc Thần ngồi ở ngoài đã nghe được tiếng khóc của trẻ con, thấy trong phòng có vẻ chút yên tĩnh, hắn cũng đoán được là bình an, nhưng khi không thấy ai ra ngoài báo, trong lòng hắn cũng thấp thỏm không thôi.
"Chúc mừng vương gia, vương phi nương nương đã bình an hạ sinh tiểu vương gia và tiêu Quận Chúa, cả ba mẫu tử đều bình an vô sự." Du thần y vừa ra khỏi phòng đã vui mừng nói..
"Tốt, tốt lắm!" Nghe vậy, Bách Lý Mặc Thần trước tiên là vui vẻ, sau đó hỏi lại:" Ông nói cái gì? Ba mẫu tử?"
Bách Lý Mặc Thần kinh ngạc, có đến hai đứa con?
"Đúng vậy, Chúc mừng vương gia, lần này vương phi mang song thai, sinh cho ngài thêm một vị tiểu thế tử, một vị tiểu quận chúa." Lúc này bà đỡ cũng vui vẻ cười nói.
Nếu như bà đoán không sai, phần thưởng lần này nhất định sẽ rất hậu hĩnh.
"Tốt, rất tốt!" Bách Lý Mặc Thần bình tĩnh lại, miệng vẫn không ngừng nói tốt, hắn vừa nói vừa bước vào phòng.
Đầu tiên hắn thoáng nhìn hai chiếc bánh bao thịt đang ngủ ngon lành, sau đó lập tức hướng ánh mắt về phía người đang nằm yên lặng trên giường.