Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 520

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:35:53
Lượt xem: 41

Hàm Châu đi ra ngoài, để lại Phủng Nguyệt ngơ ngác, quay đi quay lại trước giường.

Miệng lẩm bẩm không ngừng: "phải làm sao đây, phải làm sao đây?" một hồi nàng lại sà xuống trước giường và hỏi: "Vương Phi nương nương, ngài thế nào rồi? Nô tì phải làm gì đây?"

Tính tình của Phủng Nguyệt khá vội vàng, lại chưa từng trải qua chuyện như thế này, nàng ấy thực sự không biết được phải làm sao.

Trên trán của Xuân Phong đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Phủng Nguyệt, nàng chợt cảm thấy có chút buồn cười.

"Ta không sao, không sinh nhanh đến vậy đâu !" Xuân Phong hơi mím môi nói.

Cơn đau hiện tại vẫn nằm trong ngưỡng chịu đựng của nàng, nàng thầm tính trong đầu, tần suất là mười phút một cơn gò, e rằng vẫn còn quá sớm để sinh con.

Tuy nhiên, để đề phòng ngộ nhỡ, nàng vẫn nhờ Hàm Châu đi mời Du thần y tới.

“Vậy, vậy Vương Phi ngài có muốn uống nước không?” Phủng Nguyệt căng thẳng đến lắp bắp, không biết để tay chân vào đâu.

"Ừm, ngươi đi rót cho ta một ít nước đến đây, nhận tiện phân phó nhà bếp chuẩn bị thêm nước nóng." Xuân Phong suy nghĩ một lúc rồi nói .

"Vâng !" Phủng Nguyệt gật đầu, xoay người đứng dậy ra ngoài phân phó cho thị nữ đứng ở cửa, sau đó quay người đi vào phòng rót nước cho Xuân Phong uống.

Nàng ấy cũng chợt nhớ ra, nghe nói lúc sắp sinh con cần chuẩn bị rất nhiều nước nóng, nàng ấy vì quá hoảng sợ, nên đầu óc đều rối tung cả lên rồi.

Xuân Phong vừa uống xong ly nước ấm, vừa nằm xuống, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập.

Sau đó, thân ảnh của Du thần y xuất hiện ở cửa, trên trán Du thần y mồ hồi đổ đầm đìa, hiển nhiên là nghe lời của Hàm Châu nói, mà vội vàng lao nhanh đến đây.

Hàm Châu và bà đỡ đi theo phía sau Du thần y cũng đang thở gấp.

Du thần y đi lên phía trước, nhìn Xuân Phong đang đắp chăn trên giường, nhẹ giọng gọi: “Vương Phi, người không sao chứ?”

Cơn đau lần này nàng cảm giác tốc độ nhanh hơn một chút, nỗi đau cũng mạnh hơn một chút, nhưng nàng chỉ khẽ cau mày nói: " Lão Du đến rồi, làm phiền ngài rồi."

ánh mắt của Xuân Phong tỏa ra ánh sáng không thể giải thích được, trong đó có sự sẵn sàng và sự tin tưởng. Trái tim của Du thần y khẽ run lên.

Từ sau khi Xuân Phong và du thần y cùng nhau bàn bạc về chuyện của An Đường, liền liên tục gọi ông là Lão du, du thần y cũng cảm thấy tên gọi này rất hay, vào thời khắc này, trong tim của Du thần y vô cùng cảm động.

Cô gái nhỏ trước mắt ông, không chỉ truyền cho ông tất cả những kiến thức mà nàng đã học được, mà còn giao phó cả mạng sống của mình cho ông.

"Vương Phi đây mới là khởi đầu, để đợi đứa bé ra ngoài vẫn phải mất một thời gian nữa." Du thần y bắt mạch nhẹ nhàng nói, nói xong lại tiếp tục hỏi. " Cơn đau khi lâm bồn vô cùng gian khổ, Vương Phi ngài có cần lão phu kê cho ngài một liều thuốc giảm đau không?"

"Chút đau này, ta hiện tại vẫn có thể chịu được, trước mắt không cần đâu, nếu như lát sau quả thực không chịu đựng nổi nữa, ta sẽ nói cho ông biết."

Đôi lông mày của Xuân Phong cau lại, một lúc sau nó lại dãn ra, bất cứ ai có kinh nghiệm đều biết rằng điều này là do ảnh hưởng của cơn đau chuyển dạ.

Sinh con là việc không thể vội vàng, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Xuân Phong đau đớn nằm trên giường rất lâu, nhưng đứa bé dường như vẫn không có ý định ra ngoài, Xuân Phong nhớ đến kinh nghiệm một người bạn sinh con lúc trước từng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-520.html.]

Cô ấy nói, khi sinh đứa con đầu lòng, tử cung của cô mở ra rất chậm, có người mấy ngày mấy đêm cũng mở không hết, những tình trạng như thế này, cần phải đi lại nhiều hơn, vận động nhiều hơn.

Nghĩ đến đó Xuân Phong chuẩn bị đứng dậy, dự định đi lại, bà đỡ một bên chuẩn bị ngăn cản.

"Aiya, Vương Phi nương nương, hiện tại ngài không thể xuống giường được đâu." Giọng nói của bà đỡ có chút chói tai, sự lo lắng khiến âm thanh của bà phát ra có chút khó chịu.

Xuân Phong cau mày không hài lòng, quay đầu nhìn bà đỡ nói: "Bản thân ta cũng là thầy thuốc, ta tự có chừng mực ."

Bà đỡ bị Xuân Phong nói lại, liền cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, vừa định nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Vương Phi, lại chỉ dám im lặng.

Du thần y cũng là đồng môn, nhìn thấy hành động này của Xuân Phong, trong lòng ông có một chút lo lắng, thế nhưng ông cũng hiểu Xuân Phong là một người luôn chắc chắn về những gì mình làm, nên chỉ đứng ở một bên nhíu mày quan sát, không một lời ngăn cản.

Phủng Nguyệt nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy của Xuân Phong, nàng sợ Xuân Phong sẽ xảy ra chuyện, Hàm Châu thấy vậy cũng sải bước tiến về phía trước đỡ lấy Xuân Phong.

Cứ như vậy Xuân Phong đi vòng tròn trong phòng với sự hỗ trợ của hai nha hoàn, nhưng cứ bước đi rồi lại dừng, mỗi lần lên cơn, lại một lần đau đớn, nàng phải ngừng lại để điều chỉnh hơi thở.

"Các ngươi đây là đang làm cái gì thế?" Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, khiến bà đỡ và Hàm Châu run rẩy.

Chủ nhân của giọng nói này chính là Bách Lý Mặc Thần, hắn vừa bước vào liền thấy Xuân Phong bụng mang dạ chửa, đau đớn bước đi cùng hai nha hoàn, gần như sắp khụy xuống mặt đất, nhìn thấy dáng vẻ Xuân Phong đau đớn như vậy, lại thấy nàng ấy bị đối xử tệ bạc, càng tức giận hơn, liền không quan tâm đến việc gì khác.

"Các ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Nếu có chuyện gì xấu xảy ra với Vương Phi, ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chít, người đâu lôi chúng xuống cho ta."

Bách Lý Mặc Thần tiến về phía trước vài bước, kéo Phủng Nguyệt đang đứng ở bên cạnh của Xuân Phong ra, giữ lấy Xuân Phong ở trong vòng tay, hắn tức giận chỉ vào hai người đang quỳ rạp dưới đất Hàm Châu và bà đỡ.

"Vương Gia tha mạng..., Vương Gia nô tì chỉ là....."

" Bổn vương chính mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được, người đâu....."

Nhìn thấy hai nha hoàn vẫn còn biện minh, Bách Lý Mặc Thần trong lòng càng thêm phẫn nộ, phất tay chuẩn bị cho xử tử hai người họ.

Lúc này Xuân Phong đã tỉnh lại, nàng nắm lấy cánh tay của Bách Lý Mặc Thần và nói: "không phải lỗi của họ, là ta muốn xuống để đi bộ, cách này sẽ sinh nhanh hơn, dễ dàng hơn."

"Thật chứ ?"

Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong sắc mặt tái nhợt vì phải chịu đau đớn, lại nhìn thấy sự chân thành và quyết tâm trong mắt nàng.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Xuân Phong không nói gì chỉ gật đầu, nàng bây giờ cần phải giữ thật nhiều sức lực, sẽ không lâu nữa trước khi nỗi đau mới ập đến.

"Là bổn vương trách lầm các ngươi, đều đứng dậy hết đi." Bách Lý Mặc Thần nói với những người quỳ ở dưới đất, hắn thừa nhận sai lầm của mình không một chút do dự.

"Tạ ơn Vương Gia đã tha mạng." Hàm Châu và Phủng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lúc này mới đứng dậy, vừa rồi nếu không phải Vương Phi nói kịp lúc, bọn họ e rằng máo đã đổ ngay tại chỗ.

"Sao rồi, đau quá, thì nằm xuống giường nghỉ ngơi đi." đừng quan tâm đến bọn họ nữa, Bách Lý Mặc Thần quay đầu nhìn hàng lông mày xiết chặt của Xuân Phong, ánh mắt đau lòng nói.

" Không sao, ta đi nhiều sẽ sinh nhanh hơn." Xuân Phong mỉm cười lắc đầu, một giọt mồ hôi lăn xuống má cô.

Nhưng chỉ mới bước được hai bước, bèn ngưng lại bước chân, cơn đau đến càng lúc càng dữ dội, thân thể của Xuân Phong như muốn nổ tung.

Cơn đau hoàn toàn không có cơ sở, không tìm ra nguồn gốc, khi đau có cảm giác như toàn bộ bụng và thân thể đều bị xé toạc, đây là lần đầu tiên Xuân Phong trải qua cơn đau như vậy, còn mạnh hơn cả lúc tập huấn luyện ở học viện cảnh sát không biết bao nhiêu lần.

Loading...