Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 519

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:35:52
Lượt xem: 35

Sau một trận tuyết rơi, thời tiết dần dần chuyển ấm.

Xuân Phong ở trong phòng mình đếm từng ngày đến ngày dự sinh, trong lòng có chút lo lắng.

Không phải vì sợ hãi mà là vì ngày đó càng gần, nàng càng sớm nhìn thấy tiểu gia hỏa trong bụng mình, nghĩ đến đó nàng có chút hồi hộp và phấn khích.

"Hàm Châu, mấy ngày nay thời tiết không tồi, quần áo đã giặt lại chưa?"

Xuân Phong ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, sau đó quay sang Hàm Châu hỏi.

"Vâng, Vương phi, đều đã được giặt lại rồi. Theo chỉ dẫn của ngài, không dùng hương liệu, ngài yên tâm!"

Hàm Châu rót ly nước cho Xuân Phong, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt nàng rồi đáp.

"À, nhân tiện, người được cử đến Phú Quý Hiên đã lấy những món đồ đặt làm riêng về chưa?" Xuân Phong hỏi lại như thể hắn nhớ ra điều gì đó.

"Dạ, quản gia vừa mới tới báo, nói đồ vật đã đến, còn hỏi khi nào có thể đem tới hậu viện, nô tỳ cũng đang muốn xin Vương phi chỉ thị xem nên để ở sân nào cho thích hợp!"

Hàm Châu mỉm cười trả lời lại.

Đồ vật đó dường như là một cái lồng sắt, cũng không biết Vương phi dùng nó để làm gì.

Hàm Châu cảm thấy bối rối, nhưng thực ra thứ đó chỉ là một phiên bản của chiếc cũi có lan can hiện đại do Xuân Phong chế tạo.

Xuân Phong nhìn những chiếc cũi nhỏ ở thời đại này, nghĩ rằng nếu đứa trẻ đến khi biết xoay người sẽ có chút không an toàn khi sử dụng, hơn nữa thời gian sử dụng thực sự rất ngắn.

Vậy là nàng dứt khoát làm một chiếc giường lớn hơn, cũng có thể sử dụng được lâu hơn.

"Ừm, rất tốt, vậy bảo bọn họ chuyển tới phòng của ta, đặt ở trên giường phía sau chỗ trống." Xuân Phong suy nghĩ một hồi nói.

"Dạ, nô tì sẽ kêu người chuyển đến đây ngay." Hàm Châu gật đầu đồng ý.

"Được, ngươi đi đi!" Xuân Phong gật đầu, nhìn bên ngoài thời tiết không tệ, Xuân Phong đứng dậy vịn Phủng Nguyệt đi về phía sân.

Gió đầu xuân hơi se lạnh, nhưng khi thổi vào mặt người ta lại có cảm giác tươi mát.

Chỉ là Xuân Phong cảm thấy hôm nay mình lười biếng hơn một chút, xương cốt dường như nhức mỏi hơn bình thường.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Vương phi, chúng ta ngồi trong sân đi?" Phủng Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của Xuân Phong hơi khác lạ, sợ nàng bụng lớn khó chịu, lập tức nói.

“Ừm.” Xuân Phong nắm tay Phủng Nguyệt, ngồi ở ghế tre trong sân.

Chiếc ghế tre này được Bách Lý Mặc Thần đặc biệt sắp xếp sau khi Xuân Phong mang thai. Hắn nghĩ rằng Xuân Phong thích ngồi một mình trong sân, nhưng ghế đá quá lạnh, không thích hợp cho thai phụ ngồi lâu, nên đã bài trí nó. .

Một lúc sau, Hàm Châu tới tiền viện dọn giường xong quay lại, theo sau là một nhóm nô bộc đang dọn giường, nhưng vẫn chưa có tấm ván nào được lắp ráp xong. Người đi cuối cùng là Phú Quý.

"Chủ tử!" Phú Quý lại gần, cung kính cúi đầu.

Mặc dù Phú Quý rất ngạc nhiên khi chủ nhân hắn đã lâu không gặp lại có thai lớn như vậy, nhưng xét đến việc hắn nghe nói năm ngoái chủ nhân mang thai đứa con của Vương gia, hiện tại nàng như vậy cũng là bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-519.html.]

"Không cần đa lễ, đứng lên đi." Trên mặt Xuân Phong mang ý cười nhàn nhạt ấm áp, hướng Phú Quý vẫy tay.

Công việc kinh doanh của Phú Quý Hiên ngày càng tốt hơn. Năm ngoái, Phú Quý Hiên kiếm được tới hai vạn ba ngàn lượng bạc, tuy không thể so sánh với các cửa hàng trên phố Dung Hoa, nhưng cũng ổn lắm rồi, hơn nữa vị trí của Phú Quý Hiên cũng không được tốt lắm.

“Mấy ngày nay trông coi cửa hiệu ít nhiều đều do ngươi làm, ngươi vất vả rồi.” Xuân Phong ôm bụng đỡ eo, nhẹ giọng nói.

"Chủ tử nói quá lời, nếu không phải nhờ lòng tốt của chủ tử, ta còn ngồi đó làm một tên đầy tớ thô lỗ, làm sao có thể có được như ngày hôm nay."

Phú Quý nói với vẻ mặt chân thành. Có lẽ do đã được rèn luyện trong hai năm qua nên Phú Quý nói chuyện sang sảng hơn trước rất nhiều.

Ơn tri ngộ, đối với một người có chí hướng mà nói, thật sự rất ý nghĩa, không phải nói một câu hai câu nói, Phú Quý cảm thấy, việc mình làm bây giờ còn lâu mới báo đáp được lòng tốt của chủ nhân.

“Ừ, dù thế nào đi nữa, nếu làm tốt thì có công. Nếu có công thì nên được khen thưởng. Đây là điều đương nhiên. Bắt đầu từ năm nay, ta sẽ thưởng cho ngươi 5% tổng lợi nhuận hàng năm, thế nào?”

Xuân Phong rất hài lòng với thái độ thật thà, lại siêng năng làm việc của Phú Quý, nàng thấy Phú Quý biết cách báo đáp lòng tốt nên đã lên kế hoạch phần thưởng này từ lâu.

"Chủ tử……"

"Ngươi không cần phải từ chối, ngươi đáng được như vậy." Phú Quý đang định nói gì đó thì Xuân Phong đã trực tiếp ngắt lời, ra hiệu cho hắn đi vào hoàn thành công việc của mình.

Phú Quý đã theo Xuân Phong đã lâu, biết tính tình của nàng nên cũng không nói gì nữa mà đi thẳng vào nhà.

Chiếc giường được làm theo yêu cầu của Xuân Phong có thể tháo rời nên hắn vẫn cần phải lắp ráp nó.

Chờ một lúc, Xuân Phong tưởng Phú Quý sắp lắp ráp xong nên định đứng dậy đi vào nhà.

Không biết là do ngồi lâu hay là do nguyên nhân gì mà cơ thể Xuân Phong cứng ngắc. Một lúc sau, nàng mới đứng thẳng lên được.

Phủng Nguyệt đang định hỏi thì Xuân Phong lắc đầu ngăn nàng lại.

Vào nhà, Phú Quý đã lắp ráp xong nôi, cáo biệt với Xuân Phong đơn giản rồi rời khỏi Vương phủ.

Ngay khi đám người Phú Quý rời đi, vẻ mặt của Xuân Phong bắt đầu thay đổi, bởi vì nàng cảm thấy có gì đó không ổn với bụng của mình. Những cơn đau ban đầu không hề hấn gì mấy, nhưng càng về sau càng đau, ngày càng nhanh hơn.

Xuân Phong đưa tay chạm vào bụng mình, cảm giác căng cứng như từng đợt.

"Vương phi, ngài..." Hàm Châu nhìn thấy như vậy, trong lòng liền nghĩ Vương phi nương nương sắp sinh con phải không?

Phủng Nguyệt cũng lo lắng nhìn Xuân Phong, trong lòng có chút sốt ruột.

"Ta không có việc gì, đừng hoảng hốt!" Xuân Phong hít một hơi thật sâu, nói với những người xung quanh.

"Hàm Châu, mau đi Nam Uyên mời Du thần y và bà đỡ tới." Xuân Phong nắm tay họ ngồi trên giường, nói với Hàm Châu ở bên cạnh.

“Dạ, nô tỳ đi ngay.” Hàm Châu đáp lại, chuẩn bị chạy ra ngoài, Xuân Phong lại nói: “Phái người đợi ở cửa cung, chờ Vương gia hạ triều.”

Hàm Châu nghe xong, vội chạy ra ngoài như một cơn gió.

Vốn dĩ những ngày này Bách Lý Mạc Thần định sẽ không thượng triều, nhưng đêm qua hoàng đế sai người đến nói cho hắn biết, ở Liêu Đông có chuyện bất thường, nên Bách Lý Mặc Thần từ sớm đã rời giường tiến cung.

Loading...