Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 517
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:35:49
Lượt xem: 32
Đối chiếu sổ sách suốt một ngày, chân Xuân Phong dường như lại sưng lên một chút, vật vã mãi đến khi xong việc thì trời cũng đã tối.
"Vương phi, hay hôm nay chúng ta đến đây thôi? Sổ sách còn lại không nhiều, hôm khác xem cũng không muộn."
Điền Hữu Minh tới kiểm toán, nhìn Vương phi vẻ mặt mệt mỏi, không thể không đề nghị.
"Được, vậy ngày mai chúng ta tiếp tục. Ngươi vất vả rồi." Xuân Phong lặng lẽ duỗi đôi chân vốn đã tê dại của mình, khách sáo nói.
“Thuộc hạ xin lui trước, cáo từ.” Điền Hữu Minh hơi khom người hành lễ rồi mới rời khỏi phủ.
Xuân Phong không để ý nhiều. Sau khi đọc sổ sách cả ngày hôm nay, nàng cuối cùng cũng biết người này thực sự có tài.
Hàng trăm khoản thu chi của các cửa tiệm này đều được sắp xếp rành mạch, làm người xem vừa nhìn đã hiểu ngay, Xuân Phong cũng không tốn nhiều sức.
Nghe nói người này là nhân vật Bách Lý Mặc Thần đã bỏ ra rất nhiều tiền để săn về, từ khi có được kẻ này, nàng không cần phải lo lắng quá nhiều về việc kinh doanh của mình nữa, cũng không mắc nhiều sai lầm, lợi còn có xu hướng tăng thêm
"Vương phi, hôm nay chân của người có vẻ phù nặng hơn, mau ngâm nước nóng đi, ta giúp người xoa bóp một chút”. Hàm Châu nhìn đôi chân sưng tấy của Xuân Phong, làm nàng liên tưởng đến màn thầu, đau lòng nói.
"Không sao đâu, ngủ một đêm là sẽ ổn thôi." Xuân Phong nở một nụ cười ấm áp.
Nàng đã quen với việc này từ lâu rồi, cả tháng nay hầu như ngày nào cũng như vậy. Ban đầu nàng còn cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ thấy chẳng là gì cả.
"Sao chân lại sưng thành thế này vậy?" Khi bước vào cửa, Bách Lý Mặc Thần đã nghe thấy chủ tớ hai người nói chuyện trong phòng, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy một đôi trắng nõn, sưng vù trong bồn ngâm chân, trong mắt có đau lòng không thể giấu.
"Vương gia... Hôm nay Vương phi coi sổ sách cả ngày, ngồi lâu chân càng sưng tấy." Hàm Châu thấy Vương gia trở về, vội vàng đứng dậy lui hai bước về sau, hành lễ xong mới giải thích.
"Được rồi, các ngươi đi xuống đi."
Bách Lý Mặc Thần không nói nhiều, chỉ xua tay cho lui hạ nhân đang hầu hạ.
Sau khi các nha hoàn ra khỏi phòng, Bách Lý Mặc Thần cởi áo ngoài, xắn tay áo lên, đột nhiên ngồi xổm xuống.
Hai bàn tay như ngọc thon dài thò vào chậu nước nóng, bắt đầu nhẹ nhàng xoa chân đón Xuân Phong.
Trong nháy mắt Xuân Phong thất thần, ngay sau đó khuôn mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ như hoa.
"Mấy ngày nay ta bận quá, nàng vất vả rồi. Sắp đến Tết, tuyết lại rơi, quân vụ phương Bắc và bá tánh đều còn rất nhiều việc phải chuẩn bị." Không đợi Xuân Phong kịp mở miệng, Bách Lý Mặc Thần đã nói chuyện mấy ngày nay hắn bận rộn.
Mỗi khi Tết đến, đều là thời điểm bận rộn nhất đối với hắn. Trước đây, không có con dân Hung Nô, mọi chuyện còn nhẹ nhàng hơn chút, nhưng bây giờ hắn lại càng bận rộn hơn.
“Được, ta biết, nếu như ở phương bắc có bất tiện gì, chàng có thể để Tế An Đường xử lý.” Xuân Phong gật đầu, nàng cũng biết hắn tại sao bận rộn.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Được rồi, đợi đến khi mọi chuyện bên phía Hoàng đế ổn định lại, ta sẽ dẫn nàng cùng hài tử ra ngoài đi dạo, ta còn nợ nàng một đại hôn." Nói xong, Bách Lý Mặc Thần nhấc đôi chân trắng nõn của Xuân Phong ra khỏi bồn ngâm chân, sau khi dùng khăn mềm lau khô cẩn thận, hắn mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
Xuân Phong không ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy, mặc dù nàng không có mặt trong hôn lễ ban đầu, nhưng đám cưới với mười dặm hồng trang kia thực sự tồn tại, người trong thiên hạ đều biết đến. Dù Diêu vương phủ cũng không có tiệc lớn đãi khách, lại khiến mọi người bàn tán rất lâu, nhưng hôn lễ trọng đại đó đã in sâu vào lòng người.
"Ý chàng là..."
“Ta muốn tổ chức hôn lễ thật sự cho nàng.” Bách Lý Mặc Thần ngồi trên giường, trong tay vẫn ôm chân Xuân Phong, nhẹ nhàng xoa bóp, ánh mắt vừa trìu mến lại chân thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-517.html.]
"Được!"
Xuân Phong mỉm cười gật đầu, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống, nàng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội mặc giá y, cứ vậy mà sống cả đời với hắn thôi.
Trong lòng đã hơn một lần cảm thấy tiếc nuối, nhưng tưởng tượng đến việc có thể luôn ở bên hắn là đủ rồi, nhưng hôm nay...
Hắn nói muốn tổ chức lại cho nàng một lần đại hôn khác, sự cảm động và ấm áp trong trái tim Xuân Phong đều chứa đựng trong nụ cười và những giọt nước mắt đó.
"Ta tu phúc bao nhiêu năm mới có thể gặp được chàng!" Xuân Phong nhịn không được đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, mềm mỏng nói.
"Được rồi, đừng khóc nữa, nàng vẫn đang mang thai đó!" Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, mỉm cười nói, tình yêu trong mắt chưa phai nhạt chút nào.
“Ồ!” Xuân Phong đột nhiên ồ lên, ôm bụng cười lớn: “Tiểu gia hỏa lại đá ta.”
Chỉ vào bọc nhỏ nhô ra trên bụng, Xuân Phong mỉm cười tươi đẹp động lòng người.
"Tiểu gia hỏa nghịch ngợm!" Bách Lý Mặc Thần nói với bụng Xuân Phong, sau đó đỡ Xuân Phong nằm xuống.
"Đi ngủ sớm đi. Hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, ta học được phương pháp xoa bóp đặc biệt dành cho thai phụ của Du thần y, nghe nói có tác dụng giúp dễ ngủ. Mấy ngày nay nàng ngủ không ngon giấc, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé. Ngày mai cũng đừng xem sổ sách nữa, để đó cho ta."
Bách Lý Mặc Thần vẫn còn xoa bóp chân cho Xuân Phong, hắn tiếp tục quan tâm nói chuyện .
Trong lòng Xuân Phong lại là một đợt cảm động, rõ ràng bận đến chân không chạm được đất, lại còn dành thời gian đi học cách xoa bóp.
Vì vậy, đêm đó Xuân Phong ngủ rất say, thậm chí còn có một giấc mơ thật đẹp, trong mộng nàng mặc một chiếc giá đỏ tươi, phượng quan hà bí.
Người đối diện mặc tân lang hỉ phục, đầu đội ngọc quan, tuấn tú như thần tiên , vẻ mặt tươi cười đi về phía nàng...
Một đêm ngon giấc, khi Xuân Phong tỉnh dậy lần nữa, người bên cạnh đã không còn ở đó nữa, chắc chắn hắn lâm triều rồi, Xuân Phong âm thầm cân nhắc.
Lại mở miệng gọi một tiếng: “Hàm Châu, Phủng Nguyệt!”
"Vương phi đã tỉnh rồi, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt." Nghe được tiếng Xuân Phong, hai người đi vào phòng cùng mấy nha hoàn khác phía sau, hầu hạ vương phi rửa mặt..
“Ừ, Vương gia đi từ khi nào?” Xuân Phong hỏi.
"Ước chừng là lúc giờ Thìn kém một khắc." Hàm Châu suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Ồ, còn sớm như vậy, có ăn sáng chưa?" Xuân Phong lại hỏi.
Giờ Thìn còn kém một khắc, vậy là khoảng sáu giờ sáng sao? Sớm như vậy, chỉ sợ là chưa ăn cơm, trong lòng Xuân Phong không khỏi có chút đau lòng.
“Vẫn chưa ăn, nương tử có muốn ăn cùng ta không?” Một chuỗi âm thanh trầm ấm dễ nghe đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa .
Xuân Phong quay đầu, nhìn người ở cửa, kinh ngạc hỏi: “Sáng hôm nay chàng không cần thượng triều sao?”
"Ừ, tối qua tuyết lớn, sợ hôm nay có nhiều người không lâm triều được, nên cũng không đi." Bách Lý Mặc Thần mỉm cười đặt bữa sáng trong tay lên bàn. .
Hắn bước lại gần, lấy chiếc lược gỗ trong tay Phủng Nguyệt, nhẹ nhàng chải tóc cho Xuân Phong, chậm rãi nói.