Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 504
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:31:43
Lượt xem: 36
Hồng Loan vừa nghe nói liền thầm nghĩ, ngươi mà cũng tốt bụng thế à?
Đương nhiên nàng sẽ không tốt bụng như vậy, không có nữ nhân nào đối mặt với tình địch đã từng tổn thương mình mà vẫn có thể giả vờ lương thiện rộng lượng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dù biết rõ như vậy, Hồng Loan vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, nét mặt ngạo nghễ, nói: "À, vậy thì ta đạ."
Xuân Phong nhìn người đang ngẩng cao đầu kia, ánh mắt bình tĩnh, chỉ hơi vung tay lên, lập tức có người đến mở cửa nhà lao.
Họ dẫn người ra ngoài, hôm nay Hồng Loan đã không còn cảm giác hỗn loạn chật vật như khi vừa đến kinh thành.
Thậm chí Xuân Phong còn đặc biệt chuẩn bị bộ y phục màu đỏ mà khi trước nàng ta thích nhất, vẫn là trang phục đỏ bằng lụa mỏng, trước n.g.ự.c có một mảng lớn như tuyết trắng, thắt lưng được buộc chặt, lộ rõ đường cong cơ thể cuốn hút.
Xuân Phong đi phía sau Hồng Loan, vô cùng hài lòng với trang phục của nàng ta.
Thật ra trong lòng Hồng Loan hiểu rất rõ, hiện giờ nàng ta không còn chỗ nào để dựa dẫm, võ công bị phế, cho dù nàng ta có muốn hay không thì nhất định cũng phải đi chuyến này, thay vì để người khác kéo đi nhục nhã, chi bằng giữ lại chút thể diện cho mình còn hơn.
Ra khỏi nhà lao, xe ngựa chạy thẳng ra ngoài thành, không biết muốn đi đâu, trong lòng Hồng Loan khó hiểu, trong lòng dậy lên một cơn hốt hoảng.
Nàng ta không nhịn được muốn vén rèm nhìn ra, chỉ là vừa duỗi tay ra cạnh rèm xe, một phi đao dọc theo cửa sổ xe ngựa bay thẳng đến lướt qua ngón tay nàng ta, đ.â.m chặt vào bên cạnh rèm xe.
Cán d.a.o vẫn còn run nhẹ nhắc nhở nàng ta đừng có suy nghĩ viển vông.
Hồng Loan căm phẫn rút tay lại, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cứ tạm thời chịu đựng trước, chỉ cần cơ hội vừa đến sẽ lập tức chạy trốn, rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không quay lại nữa.
Nhưng cuối cùng Hồng Loan vẫn quá ngây thơ, Bách Lý Mặc Thần đã bắt được người, sao có thể dễ dàng để nàng ta trốn mất, nàng ta rời khỏi sẽ không có cơ hội thoát thân.
Mãi cho đến khi xuống xe ngựa, Hồng Loan mới phát hiện đám người Diêu vương vừa nãy đi theo phía sau, bây giờ đã không còn bám theo nữa.
"Các ngươi đưa ta đến đây làm gì?" Hồng Loan nhìn rừng rậm sâu thăm thẳm, khó tránh có chút sợ hãi trong lòng, không nhịn được hỏi người bên cạnh.
Đáng tiếc, đám nữ nhân mặc trang phục đen kia đều đầu gỗ như nhau, chỉ yên lặng tiếp tục áp giải nàng ta tiến về phía trước, không chút đổi sắc mặt, cũng không nói một tiếng nào.
"Các ngươi... ây!" Thấy bọn họ không trả lời, nàng ta chuẩn bị hỏi lần nữa, nhưng lại không cẩn thận bị đánh trúng vào dưới chân, mắt cá chân đau đớn dữ dội.
Dù như vậy, những cười bên cạnh cũng chưa từng dừng lại chút nào, hai người áo đen đưa theo nàng ta tiếp tục chạy như bay tiến về phía trước.
Cuối cùng, đến khi Hồng Loan đã choáng váng đau nhứt đầu óc, mới nhìn thấy một khoảng trắng phía trước, hình như đó đều là lều trại, nhưng nơi này sao có thể có quân doanh?
Còn chưa kịp nghĩ, Hồng Loan cảm nhận được cơ thể nhẹ nhàng hơn, bị thả xuống rồi ném vào trong quân doanh.
Cú ném này rất khéo, khiến người ta đau đớn, nhưng không đến nổi chật vật không chịu được.
Hồng Loan vẫn như một đại tiểu thư đoan trang ngồi đó, rất có phong thái.
Nàng ta quay lại định mắng những hắc y nhân kia mấy câu, nhưng lại phát hiện bọn họ đều đã biến mất.
Tiếng động này kinh động đến các quân sĩ đề cao cảnh giác.
Không đợi Hồng Loan kịp ngồi dậy dàng hoàng, đã nghe được tiếng bước chân truyền đến.
Hồng Loan vô thức lo sợ...
"Là kẻ nào?" Một đội quân lính nhanh chóng bao vây Hồng Loan, tay cầm thương dài chĩa thẳng vào nàng ta, như thể một khi có người bất thường đến, những cây thương kia sẽ lập tức muốn đ.â.m họ thành cái sàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-504.html.]
"Ta, ta..."
Hồng Loan không có võ công, bị dọa nói không ra lời.
Vốn dĩ các quân sĩ còn cho rằng là gian tế hay mật thám gì đó, không ngờ lại là một mỹ nhân, còn là mỹ nhân sắc nước hương trời.
Trong nhất thời, những dáng vẻ vốn hung ác đột nhiên biến thành vô số ánh mắt ham muốn, nhìn Hồng Loan một lượt từ trên xuống dưới.
Hồng Loan bị người ta nhìn đến tê dại đỉnh đầu, sởn gai ốc, cảnh tượng trong núi ngày hôm đó mà nàng ta trải qua lại lần nữa ùa về.
Trong nháy mắt Hồng Loann hiểu được mục đích vì sao bọn họ đưa nàng ta đến đây, sao lại đột nhiên trị khỏi gương mặt cho nàng ta.
Bọn họ đúng là ác độc, vậy mà lại dùng cách ngược đãi tâm lý này để tra tấn nàng ta, sớm biết hôm nay, chẳng thà chít cho xong.
Nỗi nhục nhã này nàng ta không muốn chịu thêm một lần nào nữa.
Nhìn ánh mắt của đám quân lính, Hồng Loan hạ quyết tâm, nhắm mắt lại.
Đột nhiên nàng ta lại lao đến muốn đ.â.m vào cây thương dài kia, động tác mạnh mẽ đoạt mạng.
Đám binh lính sợ hãi liên tục lùi lại, không phải sợ nữ nhân này, mà là...
Thật sự đã lâu bọn họ chưa từng gặp nữ nhân, hơn nữa lại còn xinh đẹp như vậy.
Nếu cứ để nàng ta chít như vậy thì thật đáng tiếc!
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ngay khi Hồng Loan sắp chạm vào mũi thương thì đột nhiên một vỏ đao bay đến, trực tiếp đánh trúng vai khiến cả người nàng ta ngã ngửa ra phía sau, né xa mũi thương nguy hiểm.
"Đại ca, đại ca đến rồi." Hồng Loan nặng nề ngã xuống đất, xương cốt cũng sắp rã rời, đầu óc choáng váng nghe được như vậy.
"Ừm!" Chỉ nghe đại ca mà bọn họ nói âm trầm lên tiếng, cất bước dến chỗ Hồng Loan.
"Ây, vóc dáng không tệ, chỉ là dùng nữ nhân xinh đẹp như vậy làm mật thám thì thật đáng tiếc." Nam nhân kia dùng một tay nâng cằm Hồng Loan, đánh giá khuôn mặt gần như hoàn mỹ kia.
Tuy giọng điệu nói chuyện không phải rất hung ác, nhưng Hồng Loan thấy rất rõ dục vọng trong đôi mắt của y.
Nàng ta theo bản năng giãy thoát lùi ra sau, nhưng bị trật chân lại ngã tiếp, nàng ta không còn chút sức lực nào.
Chỉ có thất bất lực nhắm mắt lại, vì sao, sao đến cả cơ hội được chít ông trời cũng không cho nàng? Hồng Loan không cam tậm oán giận nhìn lên bầu trời, trong lòng ngập tràn sự căm thù.
Nàng ta không lấy được tình yêu của mình đã đành, vì sao còn phải muốn nàng chịu khổ nhục như vậy? Đều là tiện nhân đáng chít kia, còn Bách Lý Mặc Thần nữa, toàn bộ đều đáng chít!!!
Trong lòng nàng ta phẫn nộ tột cùng, nhưng nghĩ lại trái đắng ngày hôm nay phải nuốt, cũng do một tay mình gieo nhân mà ra.
"Đến chỗ của ta, muốn chít đâu có dễ vậy!" Y nói với giọng gian tà cứ như sói tru dưới địa ngục, khiến Hồng Loan hoàn toàn tỉnh táo.
"Ta là..." Hồng Loan còn muốn nói ra thân phận để dọa đối phương một chút.
Không ngờ nàng ta lại bị khiêng trên vai, trong nháy mắt ôm trọn cơ thể nàng ta.
Đám quân linh hô to: "Đại ca, ngài chơi đủ thì thưởng cho các huynh đệ đỡ thèm được không? Các huynh đệ chúng ta đã gần một năm không gặp nữ nhân, thật sự thèm muốn đến phát điên rồi.
"Đúng vậy, đúng vậy, đại ca!" Có người cũng chảy nước cả nước miếng nói theo.