Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 505
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:31:44
Lượt xem: 44
"Ta đã bao giờ quên các huynh đệ?"
Người được người ta gọi là đại ca kia, trên vai khiêng nữ nhân, cũng không có một chút dịu dàng nào nói với người phía sau.
"Ôi, đại ca từ trước đến nay rất nghĩa khí. "Lời này vừa nói ra, lại có người vui tươi hớn hở nịnh bợ.
"Chỉ là không thể jeet chít người, còn phải giữ lại cẩn thận thẩm vấn một phen!" Vừa mới cất bước muốn đi, nam nhân kia lại nói một câu.
Hồng Loan vừa nghe lời này, bắt đầu liều mạng giãy dụa.
"Buông ta ra, buông ta ra, ngươi tên cầm thú này, ngươi biết ta là ai không? Ta là thánh nữ Vu tộc, dám động đến ta, ta khiến ngươi chít không có chỗ chôn."
Hồng Loan mặc kệ tất cả gào lên giận dữ.
"Hừ, thánh nữ Vu tộc? Nực cười, Thánh nữ vứt đi mà ngươi nói kia, đã chít trong núi lớn ở phương bắc từ lâu rồi, chẳng lẽ nàng ta còn có thể chít mà sống lại?"
Nam nhân kia khinh thường hừ lạnh một câu, lập tức khiêng người đi thẳng tới một tòa doanh trướng rộng rãi, mặc cho Hồng Loan gào thét giãy dụa, hắn ta giống như là một khối thiết thạch lù lù bất động.
Cho đến khi ném lên trên giường lớn gỗ cứng kia, một loạt động tác thô bạo cuồng dã, kích khởi tiếng thét chói tai tiếng này càng thê thảm hơn so với tiếng kia.
Một ngày này kéo dài từ chạng vạng đến nửa đêm, trong doanh trướng ở núi sâu vẫn duy trì tiếng kêu thê lương như vậy, trong đó lại xen lẫn từng tiếng rên rỉ thỏa mãn.
……
Ngày hôm sau, Vương phủ!
"Huynh nói người bên kia sẽ có phản ứng gì?" Xuân Phong ăn điểm tâm sáng, hỏi Bách Lý Mặc Thần cũng đang ăn điểm tâm bên cạnh mình.
"Theo người của chúng ta báo cáo, đêm qua các binh sĩ trong đại doanh vô cùng vui thích, phỏng chừng lúc này tin tức của bọn họ còn chưa truyền tới chỗ chủ tử của bọn họ."
Bách Lý Mặc Thần mang theo một cái bánh bao hấp nho nhỏ, vừa thưởng thức vừa nói.
Trong lòng lại đang nghĩ, bánh bao làm thật đúng là tinh xảo, mùi vị cũng là thượng hạng.
Bánh bao hấp trên tay Bách Lý Mặc Trần, vẫn là Xuân Phong dạy mọi người làm, bởi vì khẩu vị mang thai có chút biến hóa, Xuân Phong là nghĩ cách để cho phòng bếp làm đồ ăn ngon, ngay cả hắn cũng được thơm lây theo.
"Ừm, nhưng mà, nghĩ thì bọn họ cũng nên hết sức 'bất ngờ', dù sao ẩn giấu sâu như vậy không phải sao?" Xuân Phong cười nói.
"Ừ, nếu không phải nhóm Liêu Đông lúc trước, chúng ta có lẽ còn chẳng hay biết gì. " Bách Lý Mặc Thần gật đầu, nhớ tới chuyện lúc trước.
Nếu không phải người của bọn họ sau khi phát hiện ngư dân Liêu Đông mất tích, có tìm hiểu nguồn gốc tra xét hồi lâu, có lẽ hoàn toàn sẽ không biết thì ra ở ngoài kinh thành trăm dặm vậy mà còn có một đoàn binh ẩn nấp ở trong núi sâu.
Cứ điểm của đoàn binh kia cách Dương thành rất gần, xem ra những đồ tiếp tế kia đều từ nơi này đưa tới.
Chỉ là không nghĩ tới bóng tối dưới đèn, ngay tại bên cạnh Dương thành cách kinh thành gần như vậy, bọn họ ẩn núp hơn một năm cũng không bị người phát hiện.
"Ừm, đi một chuyến cũng không uổng phí, mấy ngày gần đây ta đã cải tiến cách chế biến rong biển, lượng tiêu thụ hiện nay cũng không tệ."
Xuân Phong mang thai đứa trẻ, có chút không muốn nói những chuyện lục đục với nhau này, dù sao chuyện này phía đối diện cũng vẫn chưa có phản ứng, bèn nói đến chuyện làm ăn.
"Ừ, đồ vật nàng làm ra đương nhiên là tốt, ta cảm thấy bánh bao này cũng vô cùng không tồi, nếu có thể ở trên đường Dung Hoa mở một tiệm bánh bao như vậy, chắc chắn sẽ được người săn đón."
Trong tay Bách Lý Mặc Thần kẹp lấy cái bánh bao thứ mười hắn ăn sáng nay, không nhịn được nói.
"Ừm, đề nghị này của huynh không tệ, tìm thời gian ta đi ra ngoài nhìn một chút." Xuân Phong cười gật đầu, nhìn hắn thích ăn bánh bao này như thế, chọn hai cái bên này của mình vào trong bát của hắn, nhưng lại bị hắn đưa về.
"Nàng phải ăn nhiều một chút, xem nàng mấy ngày nay nôn nghén dữ dội, người cũng gầy đi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-505.html.]
Trong mắt Bách Lý Mặc Thần tràn đầy đau xót nói, trong lòng Xuân Phong cảm động một trận.
Điều hắn quan tâm trước tiên chính là sức khỏe của nàng, mà không phải cái khác, cũng càng không nói một câu các loại lời nói như ăn nhiều một chút vì con.
Có thể thấy được nàng ở trong lòng hắn mới là vị trí thứ nhất, nghĩ vậy trong lòng Xuân Phong ngọt ngào một trận.
Đưa tay gắp bánh bao trong bát cắn một miếng, cười ngọt ngào nói: "Vâng, ta sẽ ăn nhiều một chút, để con chúng ta lớn lên trắng trẻo mập mạp."
"Được!" Bách Lý Mặc Thần cười ôn hòa thuần hậu, tựa như rượu ngon cất giữ nhiều năm, say lòng người như vậy.
Về chuyện Hồng Loan, hai người ngầm hiểu mà không nhắc lại.
Ngược lại lúc hai người đang ăn vui vẻ, Lam Dịch từ bên ngoài mang theo vẻ mặt vui sướng lại có chút lo lắng đi vào.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao? "Xuân Phong thấy bộ dáng y muốn nói lại thôi, không nhịn được hỏi.
Lam Dịch nhìn thoáng qua Vương gia, lại nhìn thoáng qua Vương phi, một lúc lâu sau mới nói: "Vương phi, Huyền Dịch đã trở lại!"
Nói xong Lam Dịch nhìn Bách Lý Mặc Thần một cái, thấy trên mặt hắn cũng không có vẻ mặt khác thường, lúc này mới yên lòng, chờ Vương phi trả lời.
"Ừ, ngươi bảo y chờ ở tiền sảnh, lát nữa ta ăn cơm xong sẽ qua đó."
Xuân Phong suy nghĩ một chút, buông thìa xuống nói với Lam Dịch.
Hiện giờ Huyền Dịch đã không còn là người trong Vương phủ, vào nội viện này đã là không thích hợp nữa rồi.
Làm chủ nhân, đương nhiên là phải tới tiền sảnh gặp khách.
"Vâng, Vương phi. " Lam Dịch cũng không nói nhiều, được Xuân Phong trả lời bèn đi ra cửa.
"Huynh không ngại ta để y tới chứ?" Sau khi Lam Dịch đi Xuân Phong hỏi Bách Lý Mặc Thần.
"Ta cùng y đã không còn liên quan, trước đó y cũng đã là người của nàng, xử trí như thế nào đều tùy nàng." Bách Lý Mặc Thần không có biểu cảm dư thừa, chỉ nhàn nhạt nói.
"Được." Xuân Phong gật đầu.
Nghĩ đến, nể mặt lần trước Huyền Dịch cứu nàng, hắn cũng có thể không có ý kiến gì.
Nghĩ đến chuyện này, không lâu sau bữa cơm đã kết thúc.
Nhìn Xuân Phong buông đũa trong tay xuống, Bách Lý Mặc Thần mới đứng dậy nói: "Ta còn có một số việc xử lý, đi trước đây, bản thân nàng mang thai phải cẩn thận, muốn ăn cái gì sai bảo Hàm Châu bọn họ là được rồi."
Nói xong, còn hôn nhẹ lên trán Xuân Phong một cái, lần này mới đứng dậy rời đi.
Xuân Phong thu dọn sơ qua một chút rồi đi tới phòng khách tiền viện.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Vừa đi vào, Huyền Dịch đã phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Tham kiến Vương phi nương nương, đa tạ ân cứu mạng cho thuốc của nương nương ở Bắc Cảnh."
Huyền Dịch lần này dùng hai đầu gối quỳ xuống đất, mà không phải một đầu gối như trước kia, cảm kích trong lời nói rất rõ ràng.
Chỉ là bên trong một cái quỳ bao hàm quá nhiều, cụ thể có bao nhiêu, cũng chỉ có chính y biết.
Xuân Phong thấy động tác của y như vậy, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ giơ tay lên phẩy nói: "Đứng lên đi!
Sau khi xoay người ngồi xuống ghế chủ vị, nàng lại lên tiếng nói: "Ngày đó cho thuốc, một là vì cảm tạ ngươi đêm đó ra tay cứu giúp, hai là cũng là chỗ chức trách, bách tính trong thành trúng độc đều miễn phí phát thuốc thang, nhiều thêm một phần của ngươi cũng chỉ là việc thuận tay."
Trên mặt Xuân Phong nhàn nhạt, tựa như không có một tia cảm xúc dư thừa.