Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 494

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:28:18
Lượt xem: 45

Mọi người thấy vậy thì đều khó hiểu nhìn theo động tác của vương gia.

Cho đến khi...

Từng đợt mùi hương thổi đến, Xuân Phong nhanh chóng nhìn xuống thằng bé, chỉ thấy lúc này áo bào xanh trên người Bách Lý Mặc Thần loang sáng mấy vết.

Phía dưới m.ô.n.g của đứa nhỏ còn một vài vết nước, thằng bé cũng không khóc mà chỉ mím môi cười, làm ra một loại biểu cảm kỳ lạ.

Thấy vậy, mẹ Xuân Phong kinh nghiệm phong phú, cho nên cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nhanh đón đến gần để bế lấy thằng bé, gọi nhỏ một tiếng:

"Vương gia..."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lúc này vì vị trí của Xuân Phong cho nên Trần Lam Lam đứng sau Bách Lý Mặc Thần, hoàn toàn không biết có chuyện gì!

Nàng ấy vẫn đứng ngẩn người, vẻ mặt khó hiểu, mãi đến khi mẹ Xuân Phong giao thằng bé cho nhũ nương bên cạnh, nàng ấy mới phản ứng lại.

Lam Lam cúi đầu quát lớn: "Lạc Bảo!"

Ngay sau đó, nàng ấy muốn hành lễ để tạ tội với vương gia, nhưng Xuân Phong lên tiếng trước:

"Hàm Châu, mau đưa vương gia vào trong thay bộ y phục sạch sẽ khác, lấy bộ mà ta làm xong hôm trước đấy!" Xuân Phong vừa nói vừa đẩy Bách Lý Mặc Thần vào phòng, vừa vẫy tay với Hàm Châu.

Ngay khi Bách Lý Mặc Thần biến mất sau bức bình phong, Lạc Bảo lúc này mới kịp nhận ra mình bị mẫu thân quát lớn, cho nên thằng bé liền khóc òa lên, nhũ nương thấy vậy thì nhanh chóng dỗ dành.

Trong chính chuyện ngắn ngủi này, mẹ Xuân Phong và Lam Lam đều bị dọa chít khiếp, chỉ có Xuân Phong là bị nghẹn sắp tắt thở.

Nàng không ngờ rằng Bách Lý Mặc Thần mà cũng có lúc chật vật thế này, vừa thấy dáng vẻ đó của hắn, nàng đã muốn cười.

Chỉ là vừa nãy để ý đến thể diện của hắn, nàng mới cố nhịn, bây giờ hắn không có ở đây, Xuân Phong không nhịn được nữa nên bật cười thành tiếng:

"Hít...tiểu tử này đúng là to gan mà, không sớm không muộn, cứ phải đợi đúng lúc này! Ha ha ha..."

Xuân Phong trêu chọc thằng bé đã được nhũ nương lau sạch, vừa cười vừa nói.

Tiểu tử kia thấy Xuân Phong cười đùa một hồi, không thèm khóc nữa, chỉ là trên mặt vẫn dính chút nước mắt trong suốt.

"Xuân Phong, đừng cười nữa, vương gia sẽ không giận đó chứ, sẽ không..."

Lam Lam thoáng nhìn qua Lạc Bảo, lúc này đang lo lắng chít đi được, vương gia sẽ không phải vì tức giận mà mang Lạc Bảo của nàng ấy...

Thấy Xuân Phong vẫn đang vô lương tâm cười đùa như vậy, không khỏi kéo tay áo nàng, lo lắng hỏi.

"A, ha ha, không đâu, đây là một thằng bé, còn chàng ấy là một đại nam nhân, sao lại có thể nhỏ nhen tức giận với thằng bé được, đừng quên đây là Chiến Thần vương gia, tỷ nói xem đúng không?"

Xuân Phong cười nói, phất phất tay, quay đầu nhìn về Bách Lý Mạc Thần từ phía trong đi ra, đã thay một bộ y phục trắng.

Thấy Bách Lý Mặc Thần bước ra, Lam Lam lập tức đi đến, cúi người hành lễ nói: "Xin vương gia thứ tội, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, đắc tội đến vương gia, xin ngài đừng tức giận!"

Bách Lý Mặc Thần thoáng nhìn qua gương mặt tươi cười của Xuân Phong, rồi lại nhìn đứa bé trong trong hồng hào kia, biểu cảm trên mặt không tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn phất tay, nói với Lam Lam:

"Không sao!"

Thấy vương gia không tức giận, trong lòng mẹ Xuân Phong cũng ổn định, không thể không giúp xoa dịu bầu không khí:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-494.html.]

"Vương gia thật có phúc khí, tiểu tử này tiểu lên người vương gia, nói không chừng đứa trẻ trong bụng vương phi cũng là con trai."

Mẹ Xuân Phong vừa nhắc đến đứa trẻ trong bụng Xuân Phong, sắc mặt của Bách Lý Mặc Thần lại ôn nhu hơn rất nhiều.

"Nếu vậy đương nhiên tốt, chỉ là con của ta và Phong nhi, dù nam hay nữ thì ta đều rất thích." Bách Lý Mặc Thần cười, nói với mẹ Xuân Phong.

Lam Lam kinh ngạc: "Xuân... Vương phi có hỉ?"

Vốn dĩ Lam Lam muốn gọi Xuân Phong, nhưng nghĩ lại vương gia đang ở đây, vả lại lúc nãy hài tử của mình còn đắc tội vương gia, không nên chọc hắn không vui, cho nên đổi giọng gọi vương phi.

Thật ra là nàng ấy nghĩ nhiều rồi, Xuân Phong là người thế nào chứ, bằng hữu cạnh nàng lại là người thế nào, Bách Lý Mặc Thần là người thanh thuần, yêu thích Xuân Phong là vì tự do phóng khoáng, cho dù Lam Lam gọi nàng là gì, hắn đều không có ý kiến.

Ngược lại, chỉ cần vương phi của hắn vui vẻ là được rồi.

"Ừm, cũng hơn hai tháng rồi!" Xuân Phong hạnh phúc xoa xoa chiếc bụng nhỏ, cười ngọt ngào nói.

"Vậy thì quá tốt rồi, chúc mừng vương gia, vương phi!" Lam Lam không nhịn được cười nói.

"Đa tạ!" Bách Lý Mặc Thần mỉm cười gật đầu, nhận lời chúc phúc của Lam Lam.

"Mẫu thân, chỗ con vẫn còn chút công vụ chưa xử lý, không thể ở bên cạnh người được, tối đến con lại sang!"

Bách Lý Mặc Thần đứng dậy, cười nói với mẹ Xuân Phong, gật đầu với Lam Lam, sau đó hắn ra khỏi tiểu viện của Xuân Phong, đi thẳng đến thư phòng.

"Vương gia đi thong thả!" Mẹ Xuân Phong, Lam Lam đều đứng dậy tiễn đến cửa.

Vừa rồi Bách Lý Mặc Thần gọi một tiếng mẫu thân, khiến cho mẹ Xuân Phong vô cùng vui sướng, con rể địa vị phi phàm của mình vậy mà lại gọi mình là mẫu thân, thật sự là...

Trong lòng mẹ Xuân Phong vô cùng kích động! Tuy vậy, người ta gọi bà một tiếng mẫu thân, nhưng vẫn phải tuân thủ lễ tiết, dù sao vương gia chính là vương gia.

Cho nên mẹ Xuân Phong cung kính đứng dậy tiễn hắn.

Xuân Phong nghe thấy hắn gọi mẫu thân cũng vô cùng vui sướng, trong ánh mắt tràn ngập sự cảm động nhìn theo hắn đi ra sân.

"Xuân Phong à, vương gia đối xử với muội thật tốt, ngài ấy đã gọi cô mẫu là mẫu thân rồi, vương gia là người quyền cao chức trọng, có thể vì muội mà làm vậy thật sự không dễ đâu!"

Trong ánh mắt Lam Lam tràn ngập hâm mộ, nàng ấy kéo tay Xuân Phong, cười duyên nói.

"Không phải biểu ca cũng đối xử với tỷ rất tốt sao, tỷ đã vào phủ hơn một năm rồi, ngoại tổ mẫu cũng không ít lần thu xếp nạp thiếp cho biểu ca, nhưng biểu ca đều từ chối hết không phải sao?"

Xuân Phong không khỏi cười ngược lại, vừa nhắc đến chuyện lão phu nhân nạp thiếp cho Lạc Hoa, đôi mắt Lam Lam hiện lên sự bất đắc dĩ, có điều vừa nghĩ tới thái độ của Lạc Hoa, nàng ấy lại mỉm cười.

Từ sau khi nàng sinh Lạc Bảo, lão phu nhân cũng bắt đầu sắp xếp chuyện nạp thiếp cho Lạc Hoa, nói gì mà một nhà ít người, phải thêm mấy người mang thai con trai mới tốt.

Đương nhiên chỉ vì lão phu nhân không hài lòng với đứa cháu trai này mà thôi, nhưng Lạc Hoa lại không đồng ý, hơn nữa Lam Lam đã sinh được con trai, ở mức độ nào đó cũng đánh cược vào lời của lão phu nhân, bà ấy đã nói mấy lần, sẽ không cưỡng cầu nữa.

"Ây ya, không nói cái này nữa, sao muội có thai mà không có tin tức gì, cũng không phải người đến báo cho ta một tiếng, muội đã nói chuyện này với hoàng hậu nương nương chưa?"

Lam Lam chuyển đề tài từ chuyện của nàng ấy sang chuyện của Xuân Phong.

"Có lẽ là vẫn chưa!" Xuân Phong không chắc chắn lắm, nói.

Thời gian cung yến hôm đó ngắn ngủi, Xuân Phong và Xuân Vũ chưa có cơ hội nói chuyện mấy câu, sau đó nàng đã rời cung, cũng không biết Bách Lý Mặc Thần có nói với hoàng thượng hay không.

Loading...