Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 493

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:28:16
Lượt xem: 46

Lần này Lam Lam đưa theo cả hài tử cùng đến, đứa trẻ bốn năm tháng tuổi hồng hào trọn trịa, tay chân nhỏ được nuôi nấng trông như củ sen, khiến người ta đặc biệt yêu thích.

Ánh mắt của tiểu tử kia rất sáng, vừa mới vào vương phủ đã hoạt bát nhìn khắp nơi, cứ như nhìn thấy bảo bối gì đó, con ngươi nhỏ cứ không ngừng chuyển động, đáng yêu vô cùng.

Họ vừa vào đến sân, Xuân Phong lập tức ra tiếp đón.

"Lam Lam, cuối cùng tỷ cũng đến rồi, ta đợi tỷ cả buổi sáng đây này!" Xuân Phong đứng từ xa đã cười khanh khách, nói.

Thấy Lam Lam bế đứa trẻ trong lòng, nàng càng vui mừng, mặt mày hớn hở.

"Tiểu tử này đã lớn tới vậy rồi à?" Dù sao Xuân Phong vẫn chưa sinh, cho nên vô cùng kinh ngạc với tốc độ trưởng thành của đứa nhỏ.

Đến nay chỉ mới mấy tháng không gặp, sao lại trở nên lớn như vậy?

"Đúng vậy, cũng sắp năm tháng rồi!" Lam Lam vừa đáp lời, vừa ôm chặt đứa trẻ ranh mãnh trong lòng.

Nhưng ai biết được, có vẻ nàng ấy càng ôm chặt, tiểu tử kia lại càng hưng phấn.

Vốn dĩ đứa nhỏ còn đưa tay lên miệng không ngừng gặm cắn, nhưng sau đó lại duỗi hai bàn tay non nớt ra thật dài, hướng thẳng đến lồng n.g.ự.c của Xuân Phong.

"Ây ya, tiểu tử ngươi lại thân thiết với ta quá nhỉ!" Xuân Phong cười cười, đưa tay ra bế đứa nhỏ.

Lam Lam thu tay lại, lúc này bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ kia đang sờ sờ y phục cao quý trên người Xuân Phong.

"Ây ya, tiểu tử này tinh ranh thật, tỷ xem quần áo còn đang chỉnh tề, bị nó làm loạn hết rồi!" Lam Lam nhanh chóng định bế lại đứa nhỏ.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lại đột nhiên nghe thấy Xuân Phong thoải mái nói: "Không có sao, chỉ là đứa trẻ thôi mà, ta rất thích dáng vẻ này của hắn, ngươi cũng thích ta đúng không? Bánh bao nhỏ ! ừm.."

Nói xong, Xuân Phong giơ đứa trẻ lên để trêu chọc nó.

"ya ya .."

Đột nhiên nó phát ra mấy tiếng lảm nhảm, dường như đứa bé này nghe hiểu những gì Xuân Phong nói, lắc lắc đầu như đang đáp lại, còn không quên nhìn Xuân Phong mà cười.

Ngay lập tức, hai chiếc răng sữa mới mọc lộ ra ngoài, sau đó chảy đầy nước bọt.

Đứa trẻ còn không ngừng khoái chí duỗi hai cái chân ngắn tròn tròn của mình ra, chật vật đứng lên, dáng vẻ này khiến mọi người cười nháo lên một trận.

"Thằng nhóc này đúng là rất thú vị!" Mẹ của Xuân Phong cũng không nhịn được mà khen ngợi.

"Lạc Bảo, đến đây cho bà ôm con một cái!" Nói xong, mẹ của Xuân Phong gọi nhũ danh của tiểu tử kia, duỗi tay về phía nó.

Thằng bé vừa nghe thấy có người gọi đến nhũ danh của mình, lập tức quay đầu lại, mở to đôi mắt tròn trịa quan sát mẹ Xuân Phong.

Trong chốc lát, dường như thằng bé cảm thấy người này cũng cho mình cảm giác không tệ, cho nên duỗi tay ra cho mẹ Xuân Phong ôm một cái.

"Yo, ngươi còn biết nhận người đấy, mới có mấy tuổi cơ chứ!"

Hành động đó của tiểu Lạc Bảo lại chọc mẹ Xuân Phong cười lên, đưa tay ra ôm lấy thằng bé rồi cười nói, dù có chọc ghẹo vài cái, đứa nhỏ kia cũng rất nể tình mà nở nụ cười.

Thậm chí còn chọc thằng bé còn vui vẻ đến mức phát ra tiếng cười khanh khách, nhìn đứa nhỏ đáng yêu như cục thịt nhỏ, Xuân Phong lại bắt đầu không nhịn được mà tưởng tượng ra con mình tương lai sẽ như thế nào đây a!

"Lạc Bảo nhà ta bình thường rất thông minh, ai muốn chọc thằng bé mất hứng, thằng bé sẽ không làm đâu!"

Lam Lam cũng che miệng cười cười nói, vừa nghe thấy giọng của mẫu thân mình, tiểu Lạc Bảo lập tức quay lại nhìn, cái đầu nhỏ này thật sự xoay rất nhanh.

Thằng bé mở to hai mắt, đôi môi nhỏ nhắn chu ra, dường như đang nói: "Không được nói xấu con."Ánh mắt ủy khuất này cũng không đọng chút nước nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-493.html.]

Xuân Phong chỉ cảm thấy cục thịt nhỏ này sao có thể đáng yêu đến vậy?

Khi Bách Lý Mặc Thần từ trong cung về đến vương phủ, hắn lập tức đi thẳng đến viện của Xuân Phong, nhưng vừa đi tới cửa viện đã nghe thấy một trận cười nói, không khỏi cong khóe môi lên một chút.

Vừa thấy vương gia về, tiểu nha hoàn canh giữ bên cửa viện liền chuẩn bị thông báo, nhưng bị Bách Lý Mặc Thần giơ tay cản lại.

Tiểu nha hoàn đành phải lui lại, Bách Lý Mặc Thần cong khóe môi bước vào viện, chậm rãi tiến về phòng.

Mọi người trong phòng vẫn đang trêu chọc Lạc Bảo, thi thoảng vẫn vọng ra một trận cười đùa.

"Vương gia..." Tiếng thì thầm đột nhiên dừng lại, chỉ còn tiếng trẻ con y-a, nói xong, Lam Lam và mẹ Xuân Phong chuẩn bị đứng dậy hành lễ.

Xuân Phong ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Bách Lý Mặc Thần đã trở về.

"Về rồi à, sao chàng đến mà khônng để nha hoàn báo một tiếng?" Thấy mọi người đều có hơi câu nệ, Xuân Phong liền đứng dậy đi đến bên cạnh Bách Lý Mặc Thần, hỏi nhỏ.

"Nghe có vẻ tâm trạng mọi người rất tốt, cho nên không muốn quấy rầy nhã hứng của mọi người." Bách Lý Mặc Thần phất tay với hai người định hành lễ, vui vẻ nói:

"Nhạc mẫu và thiếu phu nhân không cần khách sáo như vậy, đến vương phủ rồi thì ở lại thêm vài ngày đi, gần ta có hơi bận, đành phiền mọi người chăm sóc Phong nhi thêm một chút!"

Giọng điệu của Bách Lý Mặc Thần vô cùng thân thiện, không tự xưng vương gia, cũng không nói vương phi, chỉ giống như người thường thân thích qua lại.

Điều này khiến hai người mẹ Xuân Phong nháy mắt cảm thấy bớt gò bó, trên mặt cũng khẽ nở nụ cười thân thiện.

"Vương gia khách sáo rồi!" Mẹ Xuân Phong cười nói.

Bách Lý Mặc thần cũng cười cười gật đầu, mấy việc giao tiếp với nữ quyến thế này, xưa nay hắn không am hiểu cho lắm, cho nên cũng không nhiều lời.

Ngược lại, hắn nhìn chằm chằm và cục thịt nhỏ trong tay mẹ Xuân Phong.

Không biết thế nào, hắn vừa thấy cục thịt đáng yêu kia, trong tim lại như muốn nảy mầm.

Con của hắn trong tương lai cũng sẽ thế này à? Bộ dạng thịt mềm tròn trịa, vừa nhìn trông rất ngon miệng nhỉ?

Đúng, hắn cảm thấy rất ngon miệng, có chút cảm giác muốn hôn một cái.

Có điều hắn đường dường là một vương gia, dường như làm thế thật sự không thích hợp, nhưng không hôn được, vậy ôm thì vẫn đấy chứ.

Vậy nên, Diêu vương cao cao tại thượng, lại lần đầu tiên nói ra một lời mời với người khác ngoài Diêu vương phi:

"Ta có thể ôm thằng bé không?" Ánh mắt của Bách Lý Mặc Thần sáng lên, nhìn chằm chằm cục thịt nhỏ trong lòng của mẹ Xuân Phong, nhẹ nhàng nói.

"Ây..." Đương nhiên mẹ Xuân Phong không ngờ được hắn sẽ nói vậy, trước tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Đương nhiên là được."

Nói xong liền giao thằng bé trong lòng mình đến tay Bách Lý Mặc Thần, hắn thì lại cẩn thận từng li từng tí mà ôm lấy.

"Vương gia..." Lam Lam đứng mọt bên có hơi khẩn trương.

Xuân Phong kéo tay Lam Lam, nhìn nàng ấy bằng một ánh mắt an tâm, ra hiệu không sao.

Nhìn dáng vẻ này của Bách Lý Mặc Thần, tám phần là thích thằng bé.

Còn thằng bé thì sao, cũng rất ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Bách Lý Mặc Thần, tuy không có vui vẻ như vừa rồi, nhưng cũng không khóc, đại khái là rất yên tĩnh.

Vốn dĩ Bách Lý Mặc Thần vẫn đang đắm chìm trong cảm giác lần đầu tiên ôm đứa trẻ mềm mại như vậy, bỗng nhiên trong chớp mắt liền cứng đờ.

Chỉ thấy hắn giơ đứa trẻ lên, biểu cảm tối sầm lại...

Loading...