Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 492
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:28:15
Lượt xem: 38
Trong nháy mắt, cung nữ bước tới gần.
Cung nữ quỳ xuống trước mặt Xuân Phong, đưa tay lấy lá thư từ trong n.g.ự.c ra, nhẹ nhàng nói. "Bẩm Vương phi, thiếu phu nhân của Hộ Quốc Công phủ gửi thư chúc mừng, nói rằng ngày kia ngài ấy sẽ đến thăm Vương Phi."
Cung nữ hai tay cung kính dâng thiếp thư đến trước mặt Xuân Phong.
Xuân Phong đưa tay nhận lấy thư do cung nữ đưa tới, mở ra đọc rồi nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngươi về bẩm báo với người trong phủ Hộ Quốc Công, ngày kia bổn Vương phi ở phủ đợi bọn họ, cùng nhau ăn trưa."
"Vâng, Vương phi, ta đi ngay!" Sau khi nhận được câu trả lời của Vương phi, cung nữ lập tức quay người đi thông báo cho người của phủ Hộ Quốc Công.
"Mẹ nghĩ Lam Lam cũng lo lắng cho con, con vừa trở về liền phái người đưa thiệp chúc mừng tới." Mẹ Xuân Phong nhìn thấy bóng dáng chạy đi của cung nữ, không khỏi thở dài.
"Lam Lam vốn dĩ đã rất thân thiết với con và đại tỷ, còn có thêm quan hệ giữa mẹ và dì, chúng ta tự nhiên đã thân càng thêm thân." Xuân Phong mỉm cười với mẹ dịu dàng nói.
“Được rồi, tỷ muội các con quan tâm nhau là tốt rồi!" mẹ Xuân Phong vui vẻ vỗ nhẹ vào cánh tay Xuân Phong.
Nhắc đến tỷ muội, Xuân Phong lại nhớ đến một người khác trong phủ Hộ Quốc Công - Hạ Sính Đình.
Nhắc mới nhớ, hình như đã lâu không thấy nàng ta, có lẽ là từ sau sự việc với Tam hoàng tử, nàng ta rất lâu rồi chưa ra khỏi phủ làm loạn, thật là rất lạ nha.
Vì vậy Xuân Phong không khỏi hỏi thêm một câu: "Không đúng, Mẹ có biết Hạ Sính Đình ở đâu không?Bao lâu nay mẹ có thấy không? Lâu rồi con không nghe thấy tin tức gì về nàng ta."
"Ài..." Mẹ Xuân Phong thở dài nặng nề khi nhắc đến Hạ Sính Đình.
"Làm sao vậy ạ?” Xuân Phong nhìn biểu cảm của mẹ lo lắng hỏi.
“Kể từ khi Tam hoàng tử bị xử tử, nàng ta thay đổi rất nhiều, không còn sôi nổi và hống hách như trước nữa mà trở nên im lặng lạ thường, suốt ngày nhốt mình trong phòng. Mấy ngày trước còn nói muốn lên chùa Thành Vân ở ngoại thành đi tu!"
"Cữu cữu và cữu mẫu của con nhìn thấy nàng ta như vậy thì thấy có lỗi, nhưng phải để nàng ấy bình tĩnh lại sau đó mới để nàng ấy đi. Rốt cuộc thì cũng là đứa trẻ số khổ! "
Mẹ Xuân Phong vừa nói vừa thở dài.
Mặc dù trước đây Hạ Sính Đình đã làm một số việc quá đáng, nhưng hiện tại nữ nhi của nàng vẫn ổn. Với những việc xảy ra với đứa trẻ ấy, mẹ Xuân Phong cũng không nỡ trách móc thêm.
"Ồ, chuyện là như thế sao, đến chùa tu một thời gian, tu luyện tâm của chính mình, tính khí của nàng ta nên trầm tĩnh lại." Xuân Phong gật đầu tán đồng.
Vốn dĩ nàng rất hận Hạ Sính Đình, nhưng sau khi trải qua một loạt sự kiện, nàng nhận ra mình cũng không hận nàng ta nhiều đến vậy.
Dù sao thì cữu cữu cùng cữu mẫu vẫn đối xử chân thành với nàng và gia đình mẹ nàng, những chuyện như thế nàng cũng không quan tâm quá nhiều.
Bây giờ nghe tin Hạ Sính Đình muốn đến chùa Thanh Vân, oán hận trong lòng nàng đột nhiên biến mất.
Theo tính cách của mình, Hạ Sính Đình có thể xin đi tu ở chùa xem ra thật lòng muốn hối cải.
"Ài...Chuyện đã thành ra như vậy, biểu tỷ con bây giờ mới mười sáu mười bảy tuổi, những ngày sau này..."
Mẹ Xuân Phong nghĩ đến tình trạng của Hạ Sính Đình, nàng ta đã mất khả năng mang thai, không còn khả năng sinh con, trở thành một bông hoa tàn. Sợ rằng suốt quãng đời còn lại nàng chỉ thấy những ngọn nến lập loè nơi tượng phật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-492.html.]
"Mẹ, đừng nói chuyện này nữa, nói cho con biết chúng ta còn phải chuẩn bị những gì nữa. Mấy ngày trước con ở phía Bắc cũng may được ít quần áo...
Xuân Phong không muốn nhìn thấy vẻ mặt không vui của mẹ nên nhanh chóng đổi chủ đề, lấy từ trong rương ra bộ quần áo nhỏ nhắn xinh xắn mà nàng đã may trước đó.
Vừa nhìn thấy những bộ quần áo nhỏ do Xuân Phong may, mẹ Xuân Phong không khỏi mỉm cười.
"Tại sao những bộ quần áo này đều là màu trắng? Chất liệu này sờ vào rất thoải mái."Mẹ Xuân Phong nhận lấy quần áo từ tay Xuân Phong, nhẹ nhàng hỏi.
"Màu trắng nhìn rất sạch sẽ." Xuân Phong cười đáp.
"Ừm, đúng là như thế, những bộ quần áo màu trắng này rất thích hợp làm nội bào. Còn về ngoại bào thì nên dùng màu sắc tươi sáng, mẹ sẽ thêu hoa văn lên chúng." Mẹ Xuân Phong sờ quần áo trên tay, trong lòng dâng lên ngọt ngào.
"Được, con nghe theo mẹ hết!" Xuân Phong cũng cảm thấy vui vẻ mà gật đầu.
“Nghĩ đến mẹ cũng làm cho đại tỷ nhiều như vậy, con cũng thấy quen rồi." Xuân Phong mỉm cười khi nhắc đến Xuân Vũ.
"Nói đến, ta đã một tháng không gặp đại tỷ con rồi. Tính ra thì hơn một tháng rồi chắc sắp đến lúc đại tỷ con sinh rồi." Mẹ Xuân Phong cũng cười nói.
"Nếu mẹ nhớ đại tỷ của con, mấy ngày nữa con sẽ vào cung. Hay là mẹ cùng đi với con luôn đi!" Xuân Phong suy nghĩ một lúc rồi nói.
Đúng vậy, đại tỷ bây giờ đã là hoàng hậu, cũng không phải là một nàng dâu bình thường, muốn gặp người nhà đương nhiên cũng không dễ dàng, tuy rằng hoàng đế yêu thương, nhưng quy củ hậu cung vẫn phải tuân theo.
Xuân Phong nghĩ, mình có nên lợi dụng tiệc mừng luận công ban thưởng này để xin hoàng đế ban chiếu chỉ, cho mẹ quyền tự do ra vào cung không?
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Việc này? Việc này được không? Dù sao hai chúng ta có thân phận khác nhau, mẹ e rằng... " Mẹ Xuân Phong vẫn còn do dự.
Nàng đương nhiên biết, nữ nhân đã lấy chồng ngoài cung không được phép vào cung nếu không được triệu kiến. Đây là quy định của mọi triều đại, nên đương nhiên nàng không thể phá vỡ quy tắc ở đây.
"Không sao đâu, mấy ngày nữa tự nhiên sẽ có người mời ngài vào trong cung dự yến tiệc. Người mấy ngày tới chỉ cần ở lại đây với ta là được." Xuân Phong cười nói.
"Này, được rồi!" Khi nghe nói đây là tiệc mừng công của Diêu Vương, mẹ Xuân Phong cũng yên tâm.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, thấy vẻ mặt mệt mỏi của nàng, mẹ Xuân Phong bảo nàng nghỉ ngơi, trong lúc đó bà xuống bếp làm một ly nước ô mai cho Xuân Phong.
Trong hai ngày liên tiếp, hai mẹ con ở trong nhà để nghiên cứu xem con họ sẽ cần gì trong tương lai. Xuân Phong thậm chí còn bắt đầu thêu từng mẫu hoa văn tinh xảo dưới sự hướng dẫn của mẹ nàng.
Mỗi lần Bách Lý Mặc Thần nhìn những vật nhỏ trong tay hai mẹ con, trong lòng hắn đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Ngày hôm nay là ngày Lam Lam bọn họ đến thăm, mới vừa ăn sáng xong thì bọn họ đã tới.
Khi đó Xuân Phong đang cùng mẹ thảo luận ý tưởng làm loại tã lót đặc biệt mà nàng đã đề cập trước đó thì nghe thấy quản gia ở tiền viện nói.
“Vương phi, thiếu phu nhân của Phủ Hộ Quốc Công cùng thăm người.”
"Nhanh mời đến viện của ta." Xuân Phong nghe xong, buông kim chỉ trong tay xuống, đứng dậy nói với quản gia.
Sau đó nàng nói với Bành Nguyệt và Hàm Châu bên cạnh: “Đi pha một bình trà nóng, sau đó xuống bếp mang chút đồ điểm tâm, trái cây lên.”
“Vâng, thưa Vương phi!” Thấy Vương phi vui vẻ, hai cung nữ cũng tự nhiên vui vẻ làm theo phân phó của Xuân Phong.