Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 487

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:24:18
Lượt xem: 41

Cho dù là như thế, dân chúng vẫn căm phẫn trong lòng, dẫu sao thì những gì họ mất đều là những người thân ruột thịt của mình

Còn lại cũng đều là những vết thương không thể xóa nhòa, và cả nỗi đau đớn khổ sở do biết bao nhiêu di chứng kia gây ra nữa.

Sự tàn độc của Hồng Loan quả thực vượt qua khả năng tiếp nhận của người thường, độc dược mà nàng ta sử dụng không chỉ có triệu chứng nhìn có vẻ giống với ôn dịch.

Hiện tại chỉ dựa vào thuốc giải mới nghiên cứu ra được, vốn không thể nào tiêu trừ được những tổn thương do di chứng lưu lại này, cho nên thể xác của dân chúng có bao nhiêu đau đớn, thì càng có bấy nhiêu oán hận đối với Hồng Loan.

Họ ước gì có thể ăn thịt nàng ta, uống m.á.u nàng ta, như thế mới có thể trừ bỏ được hận thù trong lòng.

Lúc đầu khi mới chịu đối xử như vậy, Hồng Loan còn đỏ bừng đôi mắt, nhìn trừng trừng vào những người dân ném đồ vật vào mình.

Thế nhưng sau đó càng ngày càng nhiều đồ vật bẩn thỉu, càng nhiều lời nhục mạ, còn cả những đôi mắt mang ánh nhìn còn hung tợn hơn cả nàng ta, khiến nàng ta cũng từ bỏ rồi.

Nàng ta cũng chẳng còn sức lực, đối mặt với những người đó, nỗi đau trên thân thể đã trở nên tê dại rồi.

Ánh nắng cực kỳ gay gắt, thiêu đốt thân thể nàng ta, lượng nước trên cơ thể đã bị hong đến cạn kiệt, để lại trên đó những vết thương hở, vừa đau vừa ngứa, cảm giác đó tựa như bị hàng ngàn hàng vạn con bọ ăn mòn da dẻ và xương tủy vậy.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nàng ta cảm thấy linh hồn của mình như sắp bay ra khỏi thân thể, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang.

Thật là chói mắt như thế, cao cao tại thượng như hắn vậy, khiến người ta không thể khinh thường.

Nàng ta muốn vươn tay ra, chạm vào một chút, nhưng tay chân đều đã bị trói chặt lại không thể làm gì, chỉ có thể không cam lòng cúi đầu.

Diễu phố thị chúng bắt đầu từ sáng sớm, kéo dài đến lúc chạng vạng tối mới kết thúc, thế nhưng lượng người dân đến xem lại chưa từng giảm bớt.

Phải nói là người dân ném đồ vào xe chở tù nhân chưa từng giảm, nếu có người cẩn thận một chút sẽ phát hiện ra, có không ít người vẫn luôn đi theo từ sáng cho tới chập tối, không hề ngừng nghỉ.

Xem ra lòng phẫn nộ của dân chúng khó có thể nguôi ngoai!

"Người đã chít chưa?" Đối mặt với thị vệ đến bẩm báo lại, Bách Lý Mặc Thần lạnh giọng hỏi.

"Thưa Vương gia, vẫn còn một hơi tàn!" Thị vệ kia chắp tay, cung kính đáp lại Vương gia.

"Hừ, thế mà mạng cũng lớn đấy, hãy để người còn sống trở về kinh thành!" Bách Lý Mặc Thần hừ lạnh một tiếng, sau đó lại chậm rãi nói.

"Vâng, Vương gia chưa mở lời, ả ta đương nhiên sẽ không dám chít đâu ạ." Thị vệ kia đột nhiên nói ra một câu như vậy, ngược lại khiến Bách Lý Mặc Thần rất hài lòng thỏa ý.

"Ừm, vất vả rồi, lui xuống đi!" Bách Lý Mặc Thần có chút vui vẻ đáp.

Thị vệ khom người rời khỏi thư phòng, ngay khi vừa rời khỏi, Lam Dịch đã đến cửa phòng.

Nhưng lại cứ dùng dằng mãi không biết nên vào hay không, đi đi lại lại trước cửa thư phòng một lúc lâu rồi.

Cuối cùng, Bách Lý Mặc Thần thực sự không chịu nổi nữa, hướng về phía cửa lạnh lùng nói: "Có chuyện cứ nói, từ khi nào mà ngươi trở nên ngại ngùng rụt rè như nữ nhân thế?"

"Ơ... Vương gia!" Nghe thấy tiếng, Lam Dịch hậm hực sờ sờ mũi của mình rồi đi vào thư phòng và nói.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Bách Lý Mặc Thần lại nói.

"Ừm, người mà ngài kêu thuộc hạ đi điều tra, đã tra được rồi ạ!" Lam Dịch trì hoãn một lát mới nói.

"..." Bách Lý Mặc Thần không nói gì, chờ lời nói sau đó của y.

"Tra ra được cái gì rồi, ngươi còn không nói mau!" Bách Lý Mặc Thần thật sự không kiên nhẫn nổi nữa.

"Hôm đó người cứu Vương phi là Huyền Dịch, hơn nữa, hơn nữa y còn bị thương rồi, hiện giờ đang nằm ở trong một ngôi miếu hoang bên ngoài thành, tình hình không khả quan cho lắm." Lam Dịch nghĩ ngợi một chút, vẫn là nói ra sự thật.

"Ồ!" Bách Lý Mặc Thần nghe xong chỉ không đổi sắc mặt mà ồ lên một tiếng! Rồi không nói thêm nữa!

Thấy vậy, Lam Dịch rốt cuộc có chút nôn nóng, dù nói thế nào thì người đó cũng là huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử nhiều năm.

"Chủ tử..." Lam Dịch có chút không kìm nén nổi bản thân mà gấp gáp gọi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-487.html.]

"Chuyện gì?" Bách Lý Mặc Thần ngẩng đầu hỏi.

"Ngài thật sự cứ kệ vậy sao?" Lam Dịch không kìm lại được mà cất cao giọng nói.

Bách Lý Mặc Thần ngồi xuống dường như trầm tư một lát, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lam Dịch.

"Ta đã nói rồi, ta đã không còn là chủ tử của y từ lâu, ngươi cảm thấy ta cần phải quản không?"

Bách Lý Mặc Thần nói vậy rồi quay đầu thoáng nhìn về hướng đông, trong mắt không mang theo một chút cảm xúc nào.

Lời này nói ra có vẻ như tuyệt tình, thế nhưng Lam Dịch lại nghe được bên trong đó ẩn chứa một tia hy vọng.

"Đa tạ Vương gia khai ân!" Lam Dịch mừng rỡ chắp tay bái tạ Bách Lý Mặc Thần rồi nhanh chóng ra khỏi thư phòng, thẳng tiến về viện tử phía đông.

Viện phía đông vừa khéo là viện của Vương phi, lời vừa rồi của Vương gia, nghe có vẻ hơi vô tình, nhưng lại là lời nhắc nhở y.

Huyền Dịch đã bị Vương gia giao cho Vương phi từ lâu, thêm vào đó lần này Huyền Dịch lại cứu Vương phi, suy cho cùng thì vẫn nên tìm Vương phi, người luôn dễ nói chuyện hơn.

Thêm nữa, lúc đó đuổi Huyền Dịch đi là Vương gia, bây giờ lại tìm Vương gia nói chuyện này, e là Vương gia không thể buông bỏ thể diện, bên phía Vương phi thì vẫn là tốt hơn một chút.

"Vương phi..."

Lam Dịch đi vào trong viện, liền bịch một tiếng quỳ thẳng xuống trước mặt Xuân Phong, nói tất cả những gì mình biết một cách rõ ràng mạch lạc.

Sau đó bèn cầu xin Xuân Phong giúp đỡ y.

Xuân Phong nghe Lam Dịch nói xong, rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao nàng vẫn luôn cảm thấy hình dáng của người kia quen quen, nhưng lại không nhớ ra nổi.

Hóa ra là Huyền Dịch, y vốn luôn ở bên cạnh mình, lại một lần vào thời khắc quan trọng cứu mình, điều này lần nữa chứng minh ý nghĩ trước đó của Xuân Phong, bản tính của y cũng không xấu.

Suy nghĩ kĩ càng, Xuân Phong liền thấy cảm động, nếu hôm ấy y không xuất hiện, không chừng nàng đã thực sự bị Hồng Loan làm bị thương rồi.

"Như thế này đi, ngươi đến chỗ Du thần y, bảo Trương đại phu bên cạnh ông ấy đem theo thuốc men đi khám cho y xem sao, rồi chuyển lời cho y, bảo y dưỡng thương cho tốt rồi tới gặp ta, ta có lời muốn hỏi y."

Xuân Phong nghĩ ngợi, rồi dặn dò Lam Dịch.

"Đa tạ Vương phi, đa tạ Vương phi!"

Lam Dịch vừa nghe Xuân Phong bảo y đi tìm đại phu khám thương thế cho Huyền Dịch, lập tức rối rít dập đầu cảm kích.

Thấy vậy, Xuân Phong liền cảm thán hai người bọn họ vậy mà tình cảm không tệ.

Trong lòng Xuân Phong nghĩ như vậy, nội tâm của Lam Dịch cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Vương phi cũng là người cẩn thận, Trương đại phu, đây là đại phu giỏi nhất trong Phong thành ngoài Vương phi và Du thần y.

Bởi vì Du thần y là đại phu của riêng Vương gia, cho nên ông ấy không thể đi được.

Vương phi phái ông ta đi, điều này cũng cho thấy rõ ràng rằng Vương phi vẫn coi trọng Huyền Dịch.

Sau khi hết lời cảm tạ, Lam Dịch liền dẫn Trương đại phu vội vã chạy tới ngôi miếu hoang ngoài thành.

Huyền Dịch thấy y đến thì cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn là không nhịn được mà hỏi một câu:

"Là Vương gia phái ngươi đến à?"

Sắc mặt của Huyền Dịch hoàn toàn tái nhợt, không biết là do bị thương hay là làm sao.

Có điều Lam Dịch cảm thấy không hợp lý lắm, với thân thủ của Huyền Dịch, không thể nào lại không phải là đối thủ của nữ nhân kia được.

Hẳn là...

Lam Dịch gọi Trương đại phu tiến lên: "Mau tới xem xem!"

Trương đại phu vội vàng xách hòm thuốc tiến tới chẩn đoán, sắc mặt có chút nặng nề, khiến Lam Dịch không khỏi lại lo lắng thêm vài phần.

Loading...