Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 488

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:24:19
Lượt xem: 46

Một lúc lâu sau, Trương đại phu nghiêm nghị đứng lên, Lam Dịch tiến lên phía trước hai bước hỏi: "Thế nào?"

"Vị công tử này đầu tiên là nhiễm phải chất độc trong thành, sau lại bị nội thương, chỉ cần uống thuốc giải là sẽ không còn lo ngại về tính mạng nữa, chỉ cần chăm sóc tốt, điều trị khỏi nội thương là được rồi."

Trương đại phu thấy Huyền Dịch tuy là toàn thân áo đen, nhưng khí chất trên người lại không giống người bình thường, bèn gọi một tiếng công tử.

Thấy Trương đại phu nói chỉ là trúng loại độc giống với người dân trong thành, Lam Dịch thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng cảm tạ: "Làm phiền Trương đại phu rồi."

"Không sao! Đã là mệnh lệnh của Vương phi thì ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, đây là một toa thuốc giả độc mà ta đã chuẩn bị trước khi đi, còn những thứ khác để ta về thành kê đơn bốc thuốc cẩn thận, mời Lam thị vệ lại mang tới sau!"

Trương đại phu khoát tay, từ trong hòm thuốc lấy ra một gói thuốc được gói gọn gàng đưa cho Lam Dịch, tiếp lời.

Sau khi Lam Dịch nhận lấy gói thuốc, Trương đại phu biết hai người có lẽ là có lời muốn nói, liền biết ý mà lui ra ngoài.

"Có thứ gì có thể nấu thuốc được không?"

Thế nhưng Huyền Dịch chỉ là sắc mặt trắng bệch, trên mặt còn mang theo ý cười nhẹ nhìn y mà không nói lời nào.

Lam Dịch thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, chỉ tự mình tìm kiếm trong ngôi miếu hoang.

Lục lọi một hồi coi như cũng tìm được một cái niêu đất còn có thể dùng được. Một phát đổ hết tất cả dược liệu vào nồi.

Sau đó lại lấy một ít nước không biết kiếm từ đâu, rồi móc cây đánh lửa vẫn mang theo bên người ra nhóm lửa đun sôi nồi nước.

"Sao lại khiến bản thân ra nông nỗi này?" Lam Dịch tức giận lầm bầm một câu, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ là trên mặt đầy vẻ không hài lòng.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ vội vàng quan tâm như lúc mới đi vào nữa, có điều dù là như vậy, trên mặt Huyền Dịch vẫn treo lên ý cười.

Huynh đệ dù sao cũng vẫn là huynh đệ, cho dù ngoài miệng có phàn nàn thế nào đi nữa, tay vẫn làm những điều tốt cho y.

"Ngươi nói xem, lúc đó sao lại phải làm thế, bây giờ thành ra như thế này, thật sự là không hiểu rốt cuộc là có ý nghĩa gì không?"

Lam Dịch thấy khuôn mặt y vẫn mang vẻ tươi cười, trong lòng càng thêm bực bội nói.

Nếu như hồi đó đã lựa chọn phản bội, vậy bây giờ lại quay về làm cái gì, còn khiến bản thân trở thành cái dạng sống dở chít dở thế này, tự nhiên khiến người ta phải bận lòng.

Nghe thấy Lam Dịch nhắc tới hồi đó, thần sắc trên mặt Huyền Dịch khẽ biến, nhưng ngay sau đó lại khôi phục dáng vẻ cười nhạt.

Lam Dịch thấy vậy chẳng nói nên lời, rồi lại chậm rãi nói: "Thuốc sắc xong rồi nhớ phải tự uống, ta trở về trước đây, những thứ thuốc khác, ta sẽ kêu người mang tới, ngươi tự bảo trọng."

Dứt lời, Lam Dịch liền chuẩn bị nhấc chân ra khỏi miếu hoang, thời điểm sắp đến cửa, lại nói: "Vương phi dặn, bảo ngươi sau khi thương thế khỏi thì tới gặp người!"

Nói xong câu này mới coi như hoàn toàn biến mất trước cửa miếu.

Nghe câu sau cùng Lam Dịch nói, thần sắc trên mặt Huyền Dịch càng thêm phức tạp, Vương phi...

Mãi cho tới khi nước thuốc trong niêu đất sôi, thuốc b.ắ.n ra khỏi nồi đất, phát ra âm thanh xì xì lục bục, Huyền Dịch mới thu hồi lại suy nghĩ.

...

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Kể từ sau ngày diễu phố, vết thương trên người Hồng Loan lại trở nên nghiêm trọng hơn, phần lớn thời gian đều chìm vào hôn mê, thần trí không tỉnh táo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-488.html.]

Nhưng nếu cẩn thận nghe sẽ thấy miệng nàng ta luôn lẩm bẩm vài cái tên, thình lình có tên Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần, còn có cả Mục Hãn Vương tử đã chít kia nữa.

Dường như phàm là những người có thù hận với nàng ta, đều xuất hiện trong miệng nàng ta giữa lúc thần trí mơ hồ.

Chỉ là có mệnh lệnh của Vương gia để nàng ta nhất định phải sống sót về tới kinh, cai ngục trong nhà lao cũng cố gắng bảo đảm một hơi tàn cuối cùng của nàng ta, phái riêng một đại phu, luôn tại thời điểm nàng ta hấp hối lại kéo nàng ta dậy, không cho nàng ta chít.

Có trời mới biết, tâm trạng của Hồng Loan bây giờ chính là sống không bằng chít.

Chưa nói tới vết thương đau thấu xương khắp toàn thân, riêng việc nàng ta ngẩn ngơ ở nơi đó, những lúc thần trí mơ hồ liền xuất hiện những hình ảnh khó coi, đã đủ tra tấn nàng ta đến sắp phát điên lên rồi.

Quá khứ bị khuất nhục, bị tra tấn, cùng với lúc ở trên đỉnh cao, các kiểu cảnh tượng, giống như những thước phim hiện lên trong tâm trí nàng ta.

Đến khi tỉnh táo, lại nhận ra bản thân đã bị giam cầm trong nhà lao, những đau đớn trên thể xác, thời gian đã bỏ lỡ nhắc nhở nàng ta về những gì sắp phải đối mặt.

Nàng ta gần như không dám tưởng tượng, Bách Lý Mặc Thần sẽ xử trí nàng ta như thế nào, nếu thật sự là một đao jeet luôn nàng ta thì cũng thoải mái.

Nhưng xét theo tình hình hiện giờ, chỉ e rằng những ngày sau này nàng ta vẫn còn phải chịu đựng, lại nhớ lại thủ đoạn thẩm vấn những ngày trước, nàng ta liền cảm thấy kinh hoàng.

Vừa mới nghĩ như thế đã thấy phần thân trên càng đau đớn hơn, lại khiếp sợ mà ngất đi.

Đại phu vẫn luôn túc trực ở nhà giam bắt đầu cứu nàng ta, tóm lại, Vương gia đã nói rồi, chính là không được để nàng ta chít thoải mái như vậy.

Những ngày trong ngục giam đều trôi qua như vậy, Hồng Loan thực sự đã sớm tuyệt vọng rồi.

Xuân Phong dưỡng thai trong phủ, chờ đợi Bách Lý Mặc Thần xử lý xong tất cả công việc, rồi lại xoa dịu dân chúng mấy thành xong xuôi, đoàn người này cuối cùng mới coi như là khởi hành về kinh.

Vương gia ra ngoài vẫn luôn dùng xe ngựa chuyên dụng dành cho Diêu vương của hắn, chưa nói tới sang trọng đẹp đẽ, chủ yếu nhất là thoải mái, điều này ngược lại khiến người có phản ứng lớn là Xuân Phong có thêm chút dễ chịu.

Nếu không phải xe ngựa tiện nghi như thế này, đoạn đường trở về bôn ba gập ghềnh này, chỉ e là Xuân Phong sẽ phải mệt mỏi quá độ rồi.

So sánh ra thì càng làm nổi bật sự gian khổ của Hồng Loan khi ngồi xe tù.

Xe tù, chính là kiểu dùng gỗ dày, nặng và thô cứng đóng thành, bên trong còn đeo còng tay xiềng xích, trên cổ còn có khối ván làm gông nữa.

Vốn loại xe tù này ngồi cũng được, thế nhưng Bách Lý Mặc Thần lại cứ phải kêu người đóng gông cổ lên nóc xe, thành ra suốt cả đoạn đường này Hồng Loan chỉ có thể đứng yên ở đó, đến một cơ hội để ngồi xuống cũng không có.

Dưới mặt trời chói chang thế này, ngay cả đại phu phụ trách chữa trị cho Hồng Loan kia cũng cảm thấy, Hồng Loan cứ như vậy thì e là không thể chịu được cho đến kinh thành.

Thế nhưng trong lòng Bách Lý Mặc Thần lại vô cùng rõ ràng, Hồng Loan có nền tảng võ công tốt như vậy tất nhiên sẽ không nhanh chít thế đâu.

Đi đường quá lâu, Xuân Phong cũng cảm thấy ngồi đến mức thân thể cứng ngắc rồi, bèn kêu phu xe dừng xe dưới bóng râm một gốc cây thật to, muốn xuống xe vận động gân cốt một chút, giải trừ cảm giác buồn nôn luôn hiện hữu.

Bách Lý Mặc Thần đích thân dìu Xuân Phong xuống xe ngựa, lại trải một tấm đệm lên phiến đá, đỡ Xuân Phong ngồi xuống, tay lại bắt đầu gọt hoa quả cho Xuân Phong.

Như này khác nào sủng Xuân Phong lên tận trời rồi, thị vệ ở một bên đều đã thấy nhiều qua mấy ngày nay, nhưng cũng vẫn không nhịn được mà âm thầm tặc lưỡi.

"Nào, ăn cái này đi!" Bách Lý Mặc Thần giơ quả đã bóc hết vỏ trong tay ra, đưa đến trước mặt Xuân Phong, đầy vẻ tươi cười chiều chuộng nói.

"Ừm, vị này cũng được đấy, khá hợp với khẩu vị của ta mấy ngày nay." Xuân Phong mở miệng đón lấy, cắn một miếng rồi thản nhiên nhận xét.

"Được, nàng thích ăn, ngày mai ta lại kêu người đưa thêm nhiều quả tươi đến phủ, dùng băng khối bảo quản, để nàng có thể ăn hàng ngày."

Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong ăn khá hài lòng thỏa ý, trên mặt hiện lên một nụ cười ấm áp.

Loading...