Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 485

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:24:15
Lượt xem: 40

Người kia bị hai thị vệ giữ lấy, cố tìm cách trốn thoát.

Xuân Phong đưa tay đến cạnh má của người đó, nhẹ nhàng sờ sờ một chút rồi dùng lực mạnh, lập tức tháo được mặt nạ của hắn xuống.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Aaa...." Một tiếng thét chói tai khàn khàn vang lên, thê lương vô cùng.

"Tiện nhân nhà ngươi!" Người đó bị tháo mặt nạ da người xuống, tức giận gào thét.

"Chát..." Người đó vừa dứt lời thì một âm thanh giòn giã vang lên.

Xuân Phong quay đầu lại, bấy giờ mới nhận ra Bách Lý Mặc Thần vốn dĩ ở phía sau, không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh mình.

Cái tát vang dội vừa nãy là do hắn đánh, nghe âm thanh ấy, nhất định đã dùng toàn bộ sức lực.

Nửa khuôn mặt của người kia sưng lên, tốc độ này đến mắt thường cũng nhìn thấy được, cộng thêm vết thương trên mặt, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Tuy khuôn mặt kia đã bị hủy không ít, nhưng dựa vào đường nét và khóe môi quyến rũ, Xuân Phong vẫn nhận ra người này.

"Hồng Loan! Không ngờ ngươi vẫn chưa chít?" Xuân Phong nói với chất giọng bình thản, không mấy ngạc nhiên.

"Ngươi còn chưa chít, sao ta có thể chít được." Hồng Loan nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong ánh mắt ả ta tràn ngập lửa hận, mặt nạ bị lột xuống, khuông mặt xấu xí đáng hận của nàng ta cứ vậy mà phơi ra trước mặt người khác, hơn nữa còn bị đánh sưng phù, khiến cho nàng ta nhìn qua cứ như lệ quỷ đi ra từ địa ngục.

Xuân Phong con ngươi đỏ tươi gắt gao, chỉ hận không thể nuốt sống nàng ta vào bụng.

"Đúng vậy, có một câu nói rất hay, tai họa sống ngàn năm, mầm họa giống như ngươi, sao lại chít dễ dàng vậy được? Ông trời vẫn để ngươi sống, bởi vì muốn ngươi nếm một chút tự vị địa ngục trần gian." Xuân Phong khẽ nhếch khóe môi, tùy tiện nói.

Sớm nên nghĩ ra là nàng ta, chỉ là trước đó khi Hung Nô đại bại, nhận được tin tức nói nàng ta đã chít trong núi, họ mới không tiếp tục truy cứu nữa.

Không ngờ vậy mà nàng ta vẫn có thể sống sót, có điều bị hủy dung nhan, sau thất thân, dưới hoàn cảnh như vậy vẫn có thể sống sót, đúng là lợi hại.

Chỉ là lần này, e rằng nàng ta không còn cơ hội nữa rồi.

Không nhắc thù xưa hận cũ, chỉ nói đến lần này, Bách Lý Mặc Thần và dân chúng trong thiên hạ này cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

"Ha ha ha, cho dù ta chít, các ngươi từng người từng người một cũng không thể sống, đều phải chôn cùng ta thôi!"

Hồng Loan nói với giọng khàn khàn, cười đến mức vô cùng khó coi, vết sẹo trên mặt run rẩy theo những tiếng cười của nàng ta, giống như từng con sâu ghê tởm nhúc nhích.

"Nói vậy nghĩa là ngươi thừa nhận ôn dịch trong thành này là do ngươi giở trò?" Xuân Phong híp mắt nói.

"Phải thì sao, không phải thì sao? Cho dù bọn họ có chít cũng không đền hết tội, ngươi cũng vậy, đừng tưởng có thể thoát được."

Trong ánh mắt của Hồng Loan lóe lên một tia đắc ý, nói với Xuân Phong.

"Ngươi hạ độc ta khi nào?"

Xuân Phong ra vẻ ngạc nhiên, hỏi.

"Ngay khi ngươi vừa nới vào thành, không ngờ đúng không, lúc ngươi vừa bước vào tòa thành này, cũng là lúc định sẵn vận mệnh của ngươi." Hồng Loan cười hả hê nói.

Nếu đã như vậy, ngươi còn muốn giở trò bia đá đó để làm gì?" Xuân Phong nhíu mày hỏi lại.

Nếu như đã sớm chuẩn bị đẩy nàng vào chỗ chít, cần gì phải phí thêm công sức làm ra mấy thứ này?

"Chẳng lẽ ngươi không muốn cảm nhận một chút cảm giác bị người mình yêu nhất đuổi cùng jeet tận sao?" Hồng Loan chớp mắt, dường như đang hồi tưởng lại gì đó, lại như giễu cợt, nói.

Xuân Phong giật giật khóe môi, xem ra người này đã đến trình độ biến thái ngấm vào trong lòng rồi.

"Nếu đã như vậy, chi bằng mùi vị này cứ để ngươi nếm thử đi!" Xuân Phong cười, phất tay áo xoay người đi. Để Bách Lý Mặc Thần ở lại xử lý người này.

"Giải ả xuống, thẩm vấn nghiêm ngặt, cần phải điều tra rõ ràng mọi chuyện, ba ngày sau cho dân chúng các thành một lời giải thích thỏa đáng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-485.html.]

Bách Lý Mặc Thần bước lên nói với thị vệ.

"Tuân lệnh, vương gia!" Thị vệ tuân lệnh.

"Ngươi muốn jeet ta? Ha ha ha... jeet ta, dân chúng trong thành đó, dù chỉ một người cũng đừng hòng sống sót." Hồng Loan đắc ý nói.

"Ngươi cho rằng bổn vương sẽ làm mà chưa nắm chắc mọi chuyện sao?" Bách Lý Mặc Thần nhíu mày, lạnh lùng nói.

Ân oán giữa bọn họ, hắn sẽ cẩn thận tính toán rõ ràng.

Vì Xuân Phong và những dân chúng bị chiến tranh và ôn dịch hại chít, càng vì đứa con vô tội của họ, những món nợ này hắn sẽ cẩn thận bắt nàng ta trả đủ từng món một.

"..." Nghe vậy, Hồng Loan sửng sốt.

Không thể nào, họ tìm được thuốc giải rồi?

Không thể như vậy, nàng ta đã tỉ mỉ phối chế ra loại độc dược mãn tính, sao có thể dễ dàng tìm được thuốc giải như vậy được?"

Nhưng nhớ lại Xuân Phong ban nãy, dáng vẻ thật sự không có chút bệnh tật, thậm chí còn dễ dành so chiêu công thủ với nàng ta.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hồng Loan tối sầm lại, toàn bộ hi vọng đều bị dấp tắt, ngay cả cảm giác sảng khoái duy nhất khi trả thù cũng biến mất không còn gì nữa.

"Giải xuống!" Bách Lý Mặc Thần không có tâm trạng dài dòng với nàng ta, xua tay ra lệnh.

Ngay sau đó Hồng Loan bị thị vệ kéo ra khỏi viện.

Bách Lý Mặc Thần xoay người vào trong nhà, thấy Xuân Phong ngồi trước mà suy tư gì đó, hắn liền tiến đến ngồi bên cạnh nàng.

"Hôm nay là do ta sơ suất, nàng có chỗ nào không thoải mái không, hay là ta bảo Du thần y đến xem cho nàng?"

Bách Lý Mặc Thần có hơi căng thẳng, dù sao trong bụng Xuân Phong vẫn đang mang hài tử, không biết trước khi hắn đến, Xuân Phong đã phải trải qua những gì, nhưng nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong viện cũng đoán được, hai người đã đánh nhau.

Trong lòng hắn khó tránh cảm thấy may mắn vì để cho Xuân Phong học khinh công, nếu không hắn cũng không dám tưởng tượng chuyện hôm nay sẽ thành thế nào.

Vừa hay tối nay Lam Dịch bị phái đến quân doanh làm việc, không ở trong phủ, nhưng thị vệ được để lại trong phủ vốn không phải dối thủ của Hồng Loan, chỉ cần ả tùy tiện dùng chút thuốc là có thể giải quyết.

Đây là sai sót của hắn, trong lòng Bách Lý Mặc Thần vô cùng tự trách.

Không sao, không trách chàng, chàng muốn xử lý chuyện của dân chúng bên ngoài, lại muốn quan tâm chuyện thuốc giải, còn muốn điều tra hunng thủ phía sau, khó tránh không để tâm được, chàng không cần lo lắng."

Xuân Phong lắc đầu, nhìn Bách Lý Mặc Thần rồi cười nhẹ.

Hắn thật sự rất bận rộn, nàng hiểu rõ.

"Chỉ là hôm nay có một chuyện khiến ta rất khó hiểu." Xuân Phong tiếp tục nói.

"Một chuyện khác?" Bách Lý Mặc Thần nhướng mày hỏi lại.

"Ừm, trước khi chàng quay về, đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân khác giúp ta tránh khỏi đòn tấn công của Hồng Loan, sau đó bị ả đánh bị thương."

Xuân Phong nói đến một hắc y nhân khác, lông mày không khỏi nhíu lại, chỉ vì bóng dáng kia rất quen thuộc...

"Còn có người khác từng tới?" Bách Lý Mặc Thần cũng cau mày.

"Ừm, ta nghĩ đến người kia là ai, có cảm giác hơi quen thuộc!"

Xuân Phong gật đầu nhớ lại trận đánh vừa rồi.

Tuy ngọn đèn trong viện không sáng lắm, nhưng thân hình của người kia thật sự... rất giống ai đó.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, đêm khuya rồi, sớm nghỉ ngơi đi đã, hiện tại chúng ta đã bắt được người, không cần lo lắng, còn chuyện người kia nàng nói, đợi ngày mai ta điều tra rồi sẽ biết."

Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng an ủi Xuân Phong, đưa tay đỡ nàng lên giường.

Loading...