Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 484
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:24:13
Lượt xem: 45
Lúc này, hậu viện nha môn Phong thành, tràn ngập tiếng đánh nhau, chỉ nghe thấy tiếng vật nặng không ngừng rơi xuống đất, đồ sứ rơi vỡ, cùng với tiếng đao kiếm c.h.é.m vào nhau.
Tiểu nha hoàn hầu hạ Vương phi, cùng với những người hầu làm việc vặt khác đã sớm sợ đến run bần bật trốn vào một nơi kín đáo, không dám phát ra âm thanh.
Sợ rằng chỉ ngay giây tiếp theo thứ vũ khí nhanh như bóng ma đó sẽ cắm vào cổ của mình.
Trong viện là hai bóng người một trắng một đen, đang rượt đuổi nhau đánh đến dữ dội, hoá ra tiếng những vật nặng rơi xuống đất cùng đồ sứ vỡ đều là do người áo đen kia đạp, và người áo trắng ném về phía người áo đen.
Xuân Phong không ngừng vận khinh công tránh né đòn tấn công của đối phương, mà người áo đen kia sử dụng những chiêu thức rất ác liệt, từng bước ép sát, cứ thế đánh tới, không chừa cho Xuân Phong một con đường sống nào.
Dần dần Xuân Phong có chút mất sức, tốc độ chậm lại.
Thấy vậy người áo đen đắc ý nói: "Không ngờ thế mà ngươi lại học được khinh công, có điều cho dù ngươi học được cũng chẳng ích gì, hôm nay chính là ngày chít của ngươi!"
Giọng nói của người áo đen có chút khàn khàn, thậm chí là không nghe ra được là nam hay nữ, khiến cho người nghe rất khó chịu.
Xuân Phong nhíu mày nhìn đối phương, rơi xuống chỗ cách người kia hơn mười bước nói: "Thế à, vậy cứ để ta xem thực lực của ngươi xem nào!"
Giữa lúc nói chuyện, trong tay Xuân Phong âm thầm xuất hiện một bao thuốc bột.
"Hừ, ngươi nghĩ mấy cái trò vặt vãnh kia có tác dụng với ta à?" Người áo đen dĩ nhiên là đã nhận ra động tác của Xuân Phong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, còn cả vẻ thù hận khó hiểu.
"Có tác dụng hay không thì cứ thử qua là biết!"
Xuân Phong cũng hừ lại một tiếng, nói xong thân hình liền nhoáng cái biến đi.
Chỉ là tuy rằng khinh công của Xuân Phong tốt, nhưng dù sao thời gian tiếp xúc lại chưa đủ lâu, kinh nghiệm cũng ít, thêm vào đó là nội công không đủ, tóm lại là yếu một chút.
Trái lại, đối phương chiêu thức vừa thành thạo lại vừa tàn nhẫn, không để cho Xuân Phong một kẽ hở nào.
Thuốc bột trong tay Xuân Phong vừa mới tung ra, người kia chỉ cần nhẹ nhàng tránh một cái, rồi tay cầm trường kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của Xuân Phong.
Bị ép đến không còn cách nào, Xuân Phong chỉ có thể tiếp tục lùi về phía sau, mắt thấy mũi kiếm cách mi tâm chỉ còn khoảng cách nửa tác, cây kim châm lóe sáng trong tay Xuân Phong đã xuất hiện.
Nhưng tình thế này trong mắt người khác nhìn vào thì cực kỳ nguy hiểm, chính tại lúc Xuân Phong chuẩn bị phi kim châm trong tay về phía người áo đen đối diện.
Đột nhiên một người áo đen khác xuất hiện giữa không trung, người đó cũng cầm trường kiếm trong tay, lại dùng một chiêu đánh bật mũi kiếm trước mặt Xuân Phong ra.
Ngay sau đó một khí thế tấn công mãnh liệt đánh thẳng bức ép người kia thối lui.
Trước đó, hiển nhiên là người áo đen không ngờ bên người Xuân Phong còn có một người có thân thủ tốt như vậy, nhất thời có chút sửng sốt.
"Biết điều thì cút ra xa chút đi, nếu không đừng trách ta không nương tay!" Người áo đen nói với đối thủ đột nhiên xuất hiện.
Thật ra hắn không hề muốn bỏ qua cho người đến sau này, phàm là những kẻ cản đường hắn, đều đáng chít!
Chỉ là hắn không ngờ Xuân Phong đã học được khinh công, lại thêm người này nữa, chỉ e rằng đối phó sẽ tương đối khó khăn.
Hắn nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không để đến khi người kia phát hiện ra chuyện này thì khả năng sẽ gặp phiền toái.
Thế nhưng đối phương lại không hề để hắn được như ý, ngay sau khi người áo đen tấn công Xuân Phong la hét xong.
Người kia hoàn toàn phớt lờ, trực tiếp giương kiếm lao đến tấn công.
Chiêu thức kia cũng như vậy không để lại một khe hở nào, không hề kém cạnh so với đối phương.
Xuân Phong nhìn người áo đen đột nhiên xuất hiện này, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, tình huống này là như nào đây?
Xuân Phong đoán chừng, người áo đen tấn công mình kia, rất có thể là người bày ra sự kiện bia đá trong thành, thậm chí càng có thể là người tạo ra ôn dịch lần này.
Nhưng người đến sau này có thể là ai cơ chứ? Xuân Phong không biết.
Chỉ thấy hai người kia một người vừa đánh, một người khác còn thỉnh thoảng tìm cơ hội tấn công Xuân Phong, chỉ là người kia luôn ngăn cản, khiến hắn không có cơ hội ra tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-484.html.]
Xuân Phong nhìn chằm chằm hai người đánh nhau, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cẩn thận phân tích lai lịch của hai người này, đồng thời cũng nắm chặt chủy thủ trong tay.
"Ngươi đã muốn tìm chít, vậy đừng trách ta khách khí!" Người kia rốt cuộc nổi giận, cuối cùng tung ra chiêu tuyệt sát.
Người đó trúng một kiếm, bị văng ra, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Người kia hiển nhiên là không ngờ đối phương lại ra tay tàn nhẫn như vậy!
Xuân Phong thấy thế thì vô cùng sốt ruột, chủy thủ trong tay lấp lánh, dưới chân nhẹ chuyển bước, sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến.
Đột nhiên ngoài viện truyền đến một tràng tiếng bước chân chỉnh tề, kèm theo đó là tiếng phá cửa xông vào.
Nghe thấy tiếng động ngoài cổng, người áo đen bị thương nằm dưới đất, nhanh chóng kéo thân thể thương tích của mình biến mất trong sân.
Xuân Phong nhìn người áo đen biến mất, mi tâm hơi nhíu lại.
Người còn lại nghe thấy động tĩnh, cũng không quan tâm đến người bỏ trốn nữa, năm ngón tay biến thành móng vuốt, xông tới muốn tóm lấy Xuân Phong.
Nhưng đột nhiên một thân ảnh màu xanh lục bay tới, đánh thẳng về phía người áo đen kia, cắt vào bàn tay người kia một vết sắc bén, khiến người kia đau đến nỗi phải rút tay về.
Quả nhiên hắn đã tới rồi...
Người áo đen thu tay lại, nhưng vẫn không từ bỏ việc ra tay với Xuân Phong.
Nhưng Bách Lý Mặc Thần lại đi trước một bước mà mang Xuân Phong đến vị trí an toàn.
"Ở chỗ này chờ ta!"
Đưa Xuân Phong tới sân nhỏ, nhẹ giọng nói.
Dứt lời, Bách Lý Mặc Thần xoay người không chút do dự tấn công về phía kẻ kia.
Hiển nhiên công lực của kẻ nọ so ra vẫn kém Bách Lý Mặc Thần, chỉ mười mấy hiệp ngắn ngủi, đã bị Bách Lý Mặc Thần đánh bắt được.
Ai cho ngươi lá gan, dám ra tay với Vương phi của bản vương?"
Bách Lý Mặc Thần tiến lên một bước giẫm lên n.g.ự.c người áo đen, một tay kéo xuống khăn che mặt của kẻ đó.
"Hừ, nàng ta vốn là kẻ đáng chít, một nữ nhân làm hại dân chúng của mấy thành liền, còn giữ lại làm gì?!" Kẻ kia bị bắt cũng không hoảng, chỉ nằm như thế, oán hận nói.
Sau khi gỡ khăn che mặt xuống là một gương mặt hết sức bình thường, giọng nói vẫn khàn khàn như cũ.
Lúc Xuân Phong đi tới, người kia đã bị binh sĩ trói cứng lại, không có tính uy h.i.ế.p nữa.
"Sao rồi, nàng không có việc gì chứ?" Thấy Xuân Phong tới, Bách Lý Mặc Thần ân cần hỏi han, còn không ngừng nhìn trên dưới trái phải Xuân Phong xem có bị thương gì không.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Yên tâm, ta không sao!" Xuân Phong cho hắn một ánh mắt để hắn an tâm.
Bách Lý Mặc Thần ở bên cạnh Xuân Phong, nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Xuân Phong lại chỉ chú ý biến hóa trong ánh mắt của người kia, ngay tại thời điểm bàn tay Bách Lý Mặc Thần và nàng nắm lại, trong ánh mắt kẻ kia đột nhiên b.ắ.n ra mấy phần ánh nhìn ghen ghét, hoàn toàn không che giấu nổi.
"Sao lại không dám nói rồi?" Xuân Phong lại mở miệng nói.
Dứt lời, Xuân Phong chậm rãi tiến đến, đi đến một vị trí cách kẻ kia đủ xa.
Bách Lý Mặc Thần ở phía sau nhẹ nhàng kéo tay Xuân Phong, Xuân Phong quay đầu mỉm cười.
"Không sao đâu!" Xuân Phong nói.
Nói tới đó, Xuân Phong từ từ nâng tay mình lên, đặt vào gò má của người kia.
"Ngươi muốn làm gì?" Người kia thấy động tác của Xuân Phong như thế, trên mặt hiện lên mấy phần hoảng sợ nói.