Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 483

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:24:12
Lượt xem: 37

Đúng lúc đó!

"Lam Dịch, kết quả điều tra thế nào?" Bách Lý Mặc Thần ngồi trong thư phòng trầm giọng hỏi.

"Đã tra ra một chút manh mối, xem ra trận ôn dịch lần này rất có thể là hạ độc chứ không phải là ôn dịch thật sự." Lam Dịch đứng ở đối diện, sắc mặt nghiêm trọng nói.

"Mau chóng tra ra kết quả!" Chỉ bằng mấy chữ đơn giản, đã ban ra tất cả các mệnh lệnh của mình.

Đúng vậy, nếu chuyện này đã có manh mối, chúng ta càng không thể chờ đợi thêm nữa.

Ngay cả Xuân Phong bên kia cũng cần phải khẩn trương lên, những ngày qua hắn lấy danh nghĩa dưỡng thai, mới có thể để nàng ở trong phủ, thời gian kéo dài sẽ hơi khó nói.

Hắn không muốn Xuân Phong có gánh nặng tâm lý, càng không muốn Xuân Phong lại phải chịu tổn thương thêm lần nữa. (*)

Mấy ngày nay vì chuyện mang thai, Xuân Phong liền có chút bận bịu hẳn lên, nhất thời cũng quên mất việc bia đá, tự nhiên cũng không có ai nhắc đến.

"Vương phi, người đang làm gì thế?"

Ngày hôm đó lúc tiểu nha hoàn đưa hoa quả đến phòng Vương phi, liền nhìn thấy Vương phi đang ngồi trước bàn viết viết vẽ vẽ tạo ra vài hình vẽ kì quái.

Trông có vẻ giống với hình dạng của y phục, nhưng lại có chút là lạ.

"Vẽ mấy bức tranh!" Xuân Phong cúi đầu đáp, vẽ xong bức hình trong tay, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Lại lấy được đồ ngon gì rồi?"

Những ngày này, Bách Lý Mặc Thần vì để chăm lo cho tình trạng nôn nghén của nàng, liền phái người đi khắp nơi tìm kiếm vài loại đồ ăn như hoa quả tươi đưa đến đây cho nàng.

Trong hoàn cảnh hiện tại cũng là hiếm có khó tìm, thậm chí còn có chút xa xỉ, nhưng thật lòng mà nói, Xuân Phong vẫn rất hưởng thụ sự xa xỉ này.

"Đây là quả như ý mà Vương gia sai người đưa tới ạ, nói là rất giòn ngọt, ăn rất ngon, Vương phi nếm thử đi ạ!"

Tiểu nha hoàn thấy Vương phi hỏi, lập tức để khay trong tay trước mặt Xuân Phong, hớn hở nói.

Nhìn những quả tươi đỏ mọng căng đầy, sáng bóng trên khay, hai mắt Xuân Phong sáng lên, đây chẳng phải là quả anh đào nàng từng ăn trước đây sao?

Nhìn những quả này thực sự không nhỏ nha, quả nào quả nấy đều đỏ phát ra ánh tím, vô cùng xinh đẹp hấp dẫn.

Nước miếng của Xuân Phong sắp rớt cả ra ngoài rồi, đây chính là một trong những loại trái cây nàng thích nhất trước đây, nó rất giàu vitamin C, vị hơi chua ngọt, còn thật sự rất hợp cho phụ nữ mang thai.

"Ở nơi này mà còn tìm được thứ này, coi như hắn thật có lòng!" Xuân Phong đưa tay nhón một quả bỏ vào miệng, cắn một cái, vẫn còn tươi lắm, bèn khen một câu.

"Đúng vậy ạ, Vương gia đối với Vương phi người thật sự là cực kỳ quan tâm!" Tiểu nha hoàn đón ý nói theo.

"Được rồi, ngươi tìm cho ta, xem bên trong phủ nha có vải trắng, mềm mại thượng hạng không, nếu như có, mang cho ta một ít về đây để ta dùng."

Xuân Phong nhìn bản vẽ trên bàn, rồi nói với tiểu nha hoàn.

"Vương phi đây là muốn may xiêm y ạ?" Tiểu nha hoàn nhìn qua bản vẽ một cái, rồi lại nhìn Xuân Phong ngập ngừng hỏi.

"Ừ!" Xuân Phong gật gật đầu đáp.

"Vậy có cần nô tì tìm mấy tú nương tới giúp người không?"

"Không cần đâu, ngươi chỉ cần mang ít vải vóc tới cho ta là được rồi."

Lúc này đa số dân chúng trong thành đều đang bệnh, nàng cứ gióng trống khua chiêng tìm tú nương như thế, thực sự là không ổn, liền dứt khoát từ chối.

Huống chi quần áo của con trẻ vẫn là phải tự mình làm mới được, bản thiết kế nàng vẽ, người bình thường cũng chưa chắc đã làm được.

"Vâng!" Tiểu nha hoàn nghe lời chủ tử, xoay người ra khỏi viện, đi tìm vải vóc như Xuân Phong đã dặn.

Xuân Phong nghe nói bên phía Du thần y đã có tiến triển lớn, liền không tiếp tục việc nghiên cứu phương thuốc nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-483.html.]

Trong lúc rảnh rỗi, lại nhớ tới, kiếp trước lúc đến thăm một người bạn mới sinh con đã nhìn thấy quần áo trẻ con.

Kiểu dáng hiện đại, mặc vào cởi ra thuận tiện hơn, không rườm rà như thời này, cũng càng thêm xinh xắn đáng yêu.

Vì thế nàng liền muốn tự mình thử làm một chút, qua một năm này, Xuân Phong đã thành thục việc may xiêm y cho Bách Lý Mặc Thần, tay nghề cũng được rèn luyện, xem ra cũng không phải là một vấn đề lớn đâu.

"Vương phi, nô tì chỉ tìm được một mảnh vải bông mềm với một lô vải gấm mềm, người xem có dùng được không?"

Đi được một lúc, tiểu nha hoàn ôm hai bộc vải trắng trơn quay lại hỏi.

"Ừ, được đấy, để xuống đi!"

Xuân Phong nhìn chất liệu trắng như tuyết, đưa tay sờ một cái, cảm giác khá tốt, liền gật đầu.

Nghĩ tới trẻ con thì sẽ mặc quần áo sáng màu mới đẹp, nhưng lại chưa biết là bé trai hay bé gái, Xuân Phong liền chỉ chọn màu trắng.

Trước tiên làm ít đồ lót đi!

Thực ra tiểu nha hoàn muốn nói, Vương phi người bây giờ đã bắt đầu may quần áo có phải là hơi sớm không?

Nhưng thấy niềm phấn khích tràn đầy năng lượng của Vương phi, liền biết ý mà nuốt lại lời định nói.

Ngẫm lại thì đây là con đầu lòng, ai mà không háo hức chứ? Lại còn là con của Diêu vương gia, tiểu nha hoàn nghĩ thầm trong lòng như vậy.

Kỳ thật Xuân Phong chỉ là vì rảnh rỗi không có việc gì làm, lại nghĩ ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận, nên dứt khoát ở trong phòng may ít y phục, vừa là cho qua thời gian, lại có thể chuẩn bị cho bé con ít đồ dùng.

Xuân Phong còn dự định, làm cho bé con ít tã lót nữa, chỉ là bây giờ chưa nghĩ ra nên làm thế nào.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

...

Hôm nay, Du thần y sắc mặt gấp gáp chạy vào thư phòng, một lúc lâu sau mới ra ngoài, lúc đi ra sắc mặt thoải mái hơn nhiều, có vẻ như là vừa giải quyết được vấn đề gì đó kinh khủng lắm.

Đêm đó, ám vệ của Bách Lý Mặc Thần lặng lẽ xuất hiện tại một ngôi nhà, vây kín người dân bên trong không một kẽ hở.

Vương gia ẩn trong đêm tối, nhẹ nhàng vung tay lên, các ám vệ liền cùng nhau vọt vào trong các phòng.

Lập tức một tràng tiếng hét chói tai vang lên, sau đó có vài chục người bị bắt ép ra ngoài.

Một ám vệ cầm đầu lên tiếng: "Chủ tử, chỉ bắt được mấy người dân khả nghi kia thôi!"

Nghe vậy, đôi mắt nguy hiểm của Bách Lý Mặc Thần nheo lại, không ngờ đột nhiên tập kích mà vẫn không bắt được người này.

Những ngày này mặc dù Bách Lý Mặc Thần không tra ra được thân phận thật sự phía sau người kia, nhưng hắn cũng tra được đằng sau thật sự có một bàn tay hắc ám, đang ẩn náu ở nơi này.

"Nói, kẻ sai khiến các ngươi làm việc đi đâu rồi?" Bách Lý Mặc Thần tiến lên một bước, khí thế mạnh mẽ, nạt nộ bức người hỏi.

Ánh mắt cùng giọng điệu ác liệt đến thế, như thể nếu bọn họ không trả lời, giây sau liền đánh chít bọn họ.

Dù sao cũng đều là những người dân chợ búa nhỏ, thật sự không giữ được chuyện gì, lập tức khai sạch toàn bộ.

"Giữa trưa người kia ra ngoài rồi không hề trở lại, cũng không nói với chúng ta là đi làm cái gì, chỉ đưa cho mỗi người chúng ta một bao thuốc giải, nói là đợi đến đêm thì uống vào, liền có thể trừ bệnh dịch."

Nói xong, mấy người thi nhau lấy từ trong n.g.ự.c ra một bao thuốc bột.

"Khôn hồn thì nói thật!" Mũi đao của ám vệ chĩa vào cổ của mấy người kia, hỏi lần nữa.

"Đương nhiên là thật, tiểu nhân tuyệt đối không dám nói láo, nếu không phải người kia nói có thể diệt trừ bệnh dịch cho chúng ta, thì chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu."

Mấy người này là những người hôm đó dẫn đầu quỳ với Diệu vương, buộc hắn diệt trừ ác nữ.

Nhìn mũi đao sáng loáng chĩa vào cổ mình, mấy người họ hoàn toàn cuống hết cả lên, quỳ trên mặt đất liên tục giải thích cầu xin tha thứ.

Nghe đến đó, Bách Lý Mặc Thần liền nhíu mày, đột nhiên như thể nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt kinh hoảng...

Loading...